Home Sách Trực Tuyến Lạy Đức Thánh Linh Con Khao Khát Ngài – Phép Lạ Của Đức Chúa Trời

Lạy Đức Thánh Linh Con Khao Khát Ngài – Phép Lạ Của Đức Chúa Trời

0
Lạy Đức Thánh Linh Con Khao Khát Ngài – Phép Lạ Của Đức Chúa Trời

Sự Hiện Diện Của Đức Chúa Trời Qua Các Cuộn Video

CÁC CUỘN BĂNG VIDEO NHỮNG BUỔI THỜ PHƯỢNG CỦA HỘI THÁNH CHÚNG TÔI đã được gởi đến nhiều nơi trên khắp thế giới. Một số các Hội Thánh đã lên chương trình các buổi nhóm đặc biệt để chiếu các cuộn video nầy, và các tín hữu đã được Chúa đụng đến một cách vinh diệu trong lúc ca hát và cùng cầu nguyện với chúng tôi. Nhiều người đã viết thư và thuật lại cho chúng tôi những gì đã xảy ra.

Chúng tôi đang chiếu một trong các cuộn phim của ông, và khi đang ngồi xem, tôi nghe một tiếng ồn sau lưng chúng tôi. Sau đó tôi lại nghe một tiếng khác. Tôi bảo mục sư phụ tá của mình hãy nói với mọi người giữ trật tự bởi vì chúng ta đang xem một cuộn video thật kỳ diệu. Tôi quay lại và thấy rằng tất cả mọi người đều ngã xuống sàn dưới quyền phép của Đức Thánh Linh! Điều nầy lạ lùng đến nỗi vào một giờ sáng họ vẫn còn vui mừng trong Thánh Linh vì được Đức Chúa Trời đụng đến.

_một mục sư ở tại Rosario , Argentine

Chúng tôi đã nhận được sự xức dầu tươi mới của Đức Chúa Trời qua một cuộn video. Chúng tôi đang xem phim trong nhà thờ và đã phải ngưng chiếu phim vì cớ buổi thờ phượng “đã bùng nổ”. Một sự chúc phước lớn lao chính là kết quả. Các anh em cảm thấy như họ có lửa trong tay mình. Những sự chữa lành lớn lao đã xảy ra. Các cuộn video nầy đã được chiếu ở tại tất cả những Hội Thánh thuộc Neuquén, và chúng tôi muốn ông đến thăm chúng tôi.

_vợ của một mục sư ở tại Neuquén , Argentine .

Một cuộn video đã đến tay tôi. Đó là một trong các cuộn thuật lại buổi truyền giảng của ông ở tại sân vận động Obras Sanitarias (thuộc Buenos Aires). Tôi có thể quả quyết với ông rằng chúng tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì giống như vậy. Vào ngày 5 tháng 2 năm 1993, vào lúc mười giờ ba mươi tối, sau khi xem cuộn video tôi cảm thấy một nhu cầu lớn lao cần phải cầu nguyện. Tôi quỳ gối xuống trong giảng đường nơi tôi đang có mặt, và sự bình an to lớn tràn ngập tôi, đổ đầy tôi bằng niềm vui của Đức Chúa Trời. Chính tình yêu đó cùng với sự tươi mới đã làm cho đời sống tôi hoàn toàn thay đổi. Vào năm giờ ba mươi sáng sự hiện diện của Đức Thánh Linh vẫn còn ở đó. Khi tôi cố gắng đứng lên, tôi không thể đứng lên được. Cứ như thể tôi đã say rượu; tôi chưa bao giờ có một kinh nghiệm giống như vậy. Tôi đã là một Cơ Đốc Nhân trong suốt mười năm nhưng đã sống một đời sống theo thông lệ. Tôi đã không cảm tạ Đức Chúa Trời. Không làm chứng với một ai cả. Nhưng hôm nay tôi muốn hét lên với cả thế giới rằng Đấng Christ đang sống.

_một chị em từ Úc châu

Được Chữa Lành Khỏi Bệnh Ung Thư

CHÚNG TA CÓ MỘT ĐỨC CHÚA TRỜI VĨ ĐẠI, có thể làm những việc bất khả thi. Hãy vui mừng trong sự chiến thắng của Ngài!

Trong thị trấn San Martín. Một tỉnh thuộc Buenos Aires, có một phụ nữ đã làm chứng lại trong buổi truyền giảng của chúng tôi về việc con trai bà được chữa lành sau một tai nạn giao thông. Năm ngàn người tham dự buổi nhóm hôm ấy đều vui mừng khi bà thuật lại rằng chàng trai trẻ đã bình phục sau tám ngày nằm trong tình trạng hôn mê. Mọi người đều xúc động khi bà nói thêm: “Nhưng tại đây ngay tối hôm nay đi cùng với tôi là một người bà con đang mắc bệnh ung thư ở giai đoạn cuối cùng.” Lập tức tôi mời những anh em đồng công đưa ông ta lên tòa giảng. Rõ ràng là tình trạng sức khỏe của ông cực kỳ xấu.

Ông tín hữu nầy đã trải qua một cuộc giải phẫu để cắt bỏ một cái bướu nằm trong ruột kết. Nhưng khi các nhà giải phẫu khám phá rằng bệnh đã lan rộng, họ khâu vết thương lại và tuyên bố ông ta không thể bình phục được: “Chúng tôi không thể làm gì được nữa, ông ta sẽ không sống hơn sáu tháng.” Họ nói với những người bà con của ông như vậy.

Hai năm trước đó ông đã mất đi người vợ do hậu quả của một khối u trong não. Cùng trong năm đó các bác sĩ đã chẩn đoán ung thư của ông trong ruột kết. Và năm kế tiếp, đứa con trai mười bốn tuổi của ông đã qua đời trong một tai nạn. Bị vây phủ tứ phía bởi những nỗi đau đớn quá lớn như vậy, ông ta đã đến Ý để tìm kiếm một sự nghỉ ngơi và xa lánh những hoạn nạn của mình, nhưng tại đó các bác sĩ đã xác nhận rằng ung thư đã tấn công vào khung chậu, ống dẫn tủy và bọng đái. Chỉ có phép lạ mới có thể thay đổi số phận của ông.

Ông kể lại “Tôi chỉ còn có sáu tháng để sống khi nghe rằng mục sư Claudio Freidzon sắp sửa tổ chức một buổi nhóm đặc biệt ở tại sân Martín. Vì vậy tôi nói Lạy Chúa đây là cơ hội của con.” Tôi đã đến buổi nhóm hôm đó một vài ngày sau khi giải phẫu với vết thương vẫn còn đau đớn. Tại đó có đông người đến nỗi tôi không thể nào tiến đến gần bục giảng mặc dầu tôi tin rằng tôi phải được chữa lành nếu tôi tiến đến gần. Tôi nhớ lại người phụ nữ bị bệnh mất huyết đã nói rằng: “Nếu ta chỉ rờ đến áo Ngài thì ta sẽ được lành.” Người tín hữu nầy hết sức vui mừng khi ông được đưa lên phía trước tòa giảng. Tôi yêu cầu tất cả những người có mặt hãy đưa tay lên và ngợi khen Chúa. Tôi biết chúng tôi đang vây quanh bức tường thành vững chắc của một Giêricô và rằng bức tường ấy phải đổ xuống. Một âm thanh huyên náo mạnh mẽ hết sức và sâu xa dậy lên khi năm ngàn người lên tiếng công bố sự đắc thắng cho người đàn ông nầy. Ông ta mô tả lại giây phút đó: “Ngay lúc ấy, tôi cảm thấy hai cú đấm mạnh giáng vào phần bụng dưới của mình, vì vậy tôi đã mở mắt ra trong sự kinh ngạc.” Ông ta rời bục giảng, được chữa lành. Chính trong đêm đó ông đã có thể ăn bình thường đó là lần đầu tiên trong suốt nhiều ngày. Đức Chúa Trời đã thi hành phép lạ.

Khoảng một năm sau đêm truyền giảng không thể quên được đó, người đàn ông của Đức Chúa Trời đã đến thăm chúng tôi ở tại Hội Thánh chúng tôi. Ông mang theo các bức hình chụp X quang và các thử nghiệm máu xác nhận rằng ông đã hoàn toàn bình phục khỏi căn bệnh ung thư. Ông đã lấy lại được hơn hai mươi ký lô, và đức tin của ông mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từ đó ông đã đến nước Ý và Canada để làm chứng và công bố rằng các bức hình chụp X quang bằng vi tính của bác sĩ cùng tất cả những hiểu biết khoa học con người có được đã khẳng định rằng chính Đức Chúa Trời của các phép lạ đã chữa lành cho ông.

Hỡi Người Nữ Son Sẻ, Hãy Ca Hát!

TÔI ĐÃ NGHE nhiều lời làm chứng về sự chữa lành từ những người phụ nữ bị bởi khoa học hiện đại tuyên bố là vô sinh. Chúa đã ban cho tôi một đức tin đặc biệt để cầu nguyện cho họ và một tấm lòng nhạy bén để hiểu rõ nỗi đau khổ của họ. Cách đây mấy năm, tình trạng mang thai của Betty gặp nguy hiểm nghiêm trọng khi chúng tôi đang mong đợi đứa bé trai của mình là Ezequiel. Đức Chúa Trời đã ban cho chúng tôi lời hứa trong lời của Ngài rằng: “Trong xứ ngươi sẽ chẳng có đờn bà sảo thai hay là đờn bà son sẻ .” (Xu 23:26).

Đức Chúa Trời đã bày tỏ sự thành tín của Ngài đối với nhiều cặp vợ chồng mà họ đã được ban cho con cái. Rubén và Isabel là những nhân chứng đối với phép lạ nầy.

Isabel là một thiếu nữ mười tám tuổi khi cô kết hôn với Rubén một cầu thủ bóng đá nổi tiếng, vào tháng sáu năm 1975. Trong vài năm đầu, đời sống hôn nhân của họ thật tuyệt vời. Rubén đang ở đỉnh cao sự nghiệp của anh, anh chơi cho các câu lạc bộ bóng đá ở tại Colombia và Venezuela, họ được hưởng một tiêu chuẩn sống cao. Hôn nhân của họ thật vững chắc và họ vui hưởng mối thông công và tình bạn tốt đẹp. Nhưng không phải mọi sự đều diễn ra theo kế hoạch – Isabel đã không mang thai được mặc dầu cô rất ao ước có một đứa con.

Isabel thuật lại như sau: “Vào năm 1976 tôi tham gia cuộc hội chẩn đầu tiên về sức khỏe của mình, nhưng tôi không cảm thấy có điều gì quan trọng cả”. Năm tiếp theo cô lập lại cuộc khám nghiệm với một chuyên gia giỏi nhất Colombia, một bác sĩ đã tốt nghiệp ở Mỹ. Cô không thể tránh khỏi một chút lo lắng, nhưng cô đã không để cho hoàn cảnh nầy phủ bóng tối lên những thời gian đẹp đẽ mà cô đang được hưởng.

Tin tức gây xáo trộn đã đến với cô từ Argentine. Mẹ cô là người cô rất yêu quý, đã trải qua một cuộc giải phẫu ngắn vì chứng ung thư bao tử và đã rời bệnh viện với một sự chẩn đoán cần được theo dõi. Rời xa chồng mình trong năm tháng, Isabel đã ở với mẹ cô tại Buenos Aires.

Khi cô trở về Bogotá, Isabel trải qua nhiều xét nghiệm để xác định vì sao cô không thể có thai. Cô thuật lại rằng: “Vào tháng 7 năm 1979 một khuyết tật đã được phát hiện trong ống dẫn trứng của tôi, cũng như sự tắt nghẽn hoàn toàn của ống dẫn trứng. Chẩn đoán nầy được xác nhận của một bác sĩ khác tại Buenos Aires. Một chuyên gia về vô sinh đã đề nghị một loạt những cuộc thụt rửa nhằm khai thông ống dẫn trứng. Các điều trị nầy được tiến hành với tôi mà không dùng thuốc gây mê, và những đau đớn mà tôi đã phải trải qua đã trở nên vô ích. Mặc dầu vậy tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm các giải pháp khác.

Trong khi đó mẹ cô ở tại Buenos Aires mong đợi kết thúc những ngày trên đất của mình với một đứa cháu trong tay. “Bà cần có một đứa cháu. Đó là một lý do thêm nữa cho nỗi lo lắng và thống khổ của tôi. Tôi muốn làm hài lòng bà trước khi bà qua đời, nhưng mãi tôi vẫn không mang thai. Tất cả những gì tôi cố gắng để có được là chứng viêm dạ dày mãn tính cần phải được điều trị.”

Vào tháng 11 năm 1980 bất chấp sự kiện Rubén nhận được một lời mời tốt đẹp để làm việc với câu lạc bộ Deportivo Cali ở tại Colombia, họ quyết định dọn về Buenos Aires, một vài ngày sau khi đã đến nơi, mẹ Isabel gọi cô đến để nói lời từ biệt. Bà nói rằng bà vô cùng ao ước có một đứa cháu nhưng bà hiểu tất cả những nỗ lực mà họ đã ra sức vì bà. Trước sự ngạc nhiên của Isabel, mẹ cô khuyên cô hãy đọc Kinh Thánh để tìm sự chỉ dẫn. Ngày hôm sau mẹ Isabel rơi vào tình trạng hôn mê và qua đời một thời gian ngắn sau đó.

Isabel thuật lại: “Đó là một ngày đau buồn nhất và thất vọng nhất trong đời tôi. Tôi không thể chịu đựng những nỗi đau đớn lớn lao như vậy. Tôi không quan tâm đến Chúa – tôi nổi giận với Ngài.” Trong suốt nhiều tháng Isabel rất khó khăn để ngủ được và bị chứng trầm cảm nặng nề, dường như không có một điều gì có ý nghĩa trong đời sống cô. Suốt một năm rưỡi cô ngưng tất cả những sự điều trị.

Vào tháng bảy năm 1982. Isabel bắt đầu mang thai. Cô được khuyên phải nằm trên giường và tiêm thuốc vào cơ bắp. Sau ba tháng, một xét nghiệm về đồ thị sinh học được tiến hành. Kỹ thuật viên đã không hề quanh co. Anh ta bảo cô: “Tử cung trống không. Ai bảo với cô là cô đã mang thai?”

Isabel vẫn còn nhớ: “Thật là một sự thất vọng khủng khiếp! Suốt ba tháng phải chịu tiêm thuốc mỗi ngày, nằm im trong phòng, cô độc, tất cả chẳng để làm gì cả! Tôi cảm thấy mình bị chế nhạo. Khi trở về nhà tôi gác điện thoại và trải qua nhiều ngày kêu khóc trong sự tối tăm hoàn toàn. Tôi không muốn gặp ai nữa.

Sự nổi loạn và oán hận tràn ngập lòng cô. Isabel bắt đầu né tránh chồng cô, cảm thấy anh ấy không hiểu mình. Thậm chí sự thành công của họ trong nơi làm việc cũng không thể nào có ảnh hưởng đến sự tuyệt vọng của cô. Năm 1989, cô đi du lịch sang Pháp, tại đây cô lại có một cuộc hội chẩn nữa. Các bác sĩ đề nghị cô hãy thử thụ tinh bằng sự trợ giúp; nhưng Isabel đã ngao ngán quá nhiều sự can thiệp vào cơ thể và từ chối ý tưởng đó: “Đủ rồi! Hãy coi như đó là ý trời” Mặc dầu cô vẫn cách xa Đức Chúa Trời. Cô trở về để đối diện với việc ly thân và tình trạng tài chánh suy sụp.

Vào tháng bảy trong cùng năm đó Isabel và Rubén nhận được lời mời để đến Hội Thánh chúng tôi. Họ đến nơi với cảm giác rối bời vì đã sẵn sàng để tiến hành các bước hòng nhận được sự ly dị. Tôi đã dành thời gian để cầu nguyện với họ, và trong buổi phỏng vấn riêng tôi gọi mời họ hãy đặt đức tin nơi Chúa Cứu Thế Jêsus.

Isabel vẫn còn nhớ: “Tôi đã quyết định thuận phục Chúa.” Tôi tham dự tất cả các buổi nhóm trong Hội Thánh, bởi vì tại đó tôi đã tìm thấy sự bình an và hạnh phúc cũng như được ban cho tình yêu. Tôi cảm thấy khá hơn và cuối cùng đã tìm được niềm khao khát để sống. Đến cuối năm 1989 tôi đã viết một lá thư cho Mục sư Claudio Freidzon. Trong lá thư đó, tôi xin Đức Chúa Trời ban cho tôi sự xác nhận về cuộc hôn nhân của tôi trong tiến trình của những năm tiếp theo. Những năm trước đã hết sức khó khăn cho chúng tôi.”

Chúng tôi bắt đầu cầu nguyện cho Isabel. Một số bác sĩ khuyên Rubén và Isabel hãy nhận một đứa con nuôi, nhưng cô còn nghi ngại. Buổi lễ mừng ngày của mẹ đã đến.

Isabel nói: “Vì thương nhớ mẹ tôi và vì nỗi tuyệt vọng không thể làm mẹ, tôi náu mình trong Hội Thánh. Nhưng khi vị mục sư công bố rằng ông sẽ cầu nguyện cho tất cả các bà mẹ, tôi ngước mắt lên trời và thưa rằng: “Lạy Chúa, một lần nữa, ở đây Ngài đã quên con.” Lập tức, trước khi tôi có thể trào nước mắt, mục sư Claudio Freidzon đã nói thêm: “Có một phụ nữ son sẻ ở tại đây và Đức Chúa Trời đang phán với tôi bảo cô ấy hãy sẵn sàng bởi vì cô có một đứa trẻ trong tử cung.”

“Tôi đã kinh nghiệm lửa của Đức Thánh Linh chạy suốt cơ thể mình một cách hoàn toàn mới đối với tôi. Vài ngày sau đó, tôi có một giấc mơ. Tôi thấy mình đang tham dự một buổi tiệc ở tại một giảng đường đẹp đẽ. Mọi người đều bước đến chỗ tôi với một nụ cười, chúc mừng việc tôi mang thai. Khi tôi thức giấc tôi có được sự bình an không tả xiết và niềm hạnh phúc. Tôi tự hỏi mình rằng giấc mơ ấy có nghĩa gì. Thế rồi tôi đã nghe một tiếng nói nghe được, bảo tôi hãy thử nghiệm nước tiểu.

Tôi đi ra đường, nhìn lên mặt trời và kêu lên rằng thật là một ngày đẹp!”

Một lần nữa tôi lại nghe: “Hôm nay sẽ là ngày trọng đại nhất trong đời con. Tôi đến gặp bác sĩ để được thử nghiệm. Vào lúc hai giờ rưỡi chiều hôm đó lòng tôi tràn ngập niềm hạnh phúc khi được cho kết quả xét nghiệm. Chuyên gia nói rằng thật là một bà mẹ nôn nóng! Chín tháng sẽ không đủ để làm dịu bớt sự nôn nóng của bà!” Tám tháng sau tôi đã ẵm bé Emanuel trong tay bằng chính ngọt ngào nhất của sự hiện diện Đức Chúa Trời trong chúng tôi”.

Sau mười sáu năm, Đức Chúa Jêsus đã thi hành các phép lạ để khôi phục lại cuộc hôn nhân của Isabel và Rubén ban cho họ đứa trẻ mà họ vô cùng ao ước. Ngày nay, Isabel và Rubén là một phần của thân thể Đấng Christ, cùng với bé Emanuel bốn tuổi và Antonella hai tuổi, một tặng phẩm khác nữa từ Đức Chúa Trời. Mỗi ngày họ xác quyết lời của Đức Chúa Trời ở trong Es 54:1: “Hỡi kẻ son sẻ, không sanh đẻ kia, hãy ca hát. Hỡi người là kẻ chưa biết sự đau đớn sanh nở, hãy hát xướng reo mừng, vì con cái của vợ bị bỏ sẽ đông hơn con cái của đờn bà có chồng, Đức Giêhôva phán vậy.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here