Home Sách Trực Tuyến Lạy Đức Thánh Linh Con Khao Khát Ngài – Huấn Luyện Trong Đồng Vắng

Lạy Đức Thánh Linh Con Khao Khát Ngài – Huấn Luyện Trong Đồng Vắng

0
Lạy Đức Thánh Linh Con Khao Khát Ngài – Huấn Luyện Trong Đồng Vắng

Lạy Thánh Linh Con Khao Khát Ngài

Tác giả: Claudio Freidzon

  1. Hun Luyn Trong Đng Vng
  2. Tiến Lên Phía Trước
  3. “Con Mun Loi La y”
  4. Sâu Hơn Trong Dòng Sông
  5. Nhng Phép L Ca Đc Chúa Tri
  6. Ch Vì Mt Chiếc Mung Nh
  7. Quen Thuc Vi S Vinh Hin Ca Đc Chúa Tri
  8.  Được Biến Nên Vinh Hin
  9. Mãi Mãi Trong S Vinh Hin
  10. Lòng Say Mê Đc Chúa Tri

TRƯỜNG HUN LUYN TRONG ĐNG VNG

SÂN VẬN ĐỘNG của câu lạc bộ điền kinh Velez Sarsfield là một khối xi măng gây ấn tượng nổi lên từ Liniers, một quận có nhiều cảnh đẹp của thành phố Buenos Aires. Quận mua bán đông dân cư nầy có các tuyến đường giao thông vào và ra dày đặc từ thủ phủ liên bang đến các cộng đồng phụ cận.

Sân vận động nầy đã được tái thiết và mở rộng để chuẩn bị cho vòng chung kết bóng đá thế giới năm 1978 đủ chỗ cho 65.000 khán giả. Tôi không bao giờ hình dung rằng một nơi như thế sẽ trở thành một cái mốc lịch sử trong sự ứng nghiệm chương trình của Đức Chúa Trời dành cho đời sống tôi. Tuy nhiên vào buổi chiều ngày 9 tháng 4 năm 1993 vận đồng trường đã tràn ngập những người đã được triệu tập bởi Đức Thánh Linh để cử hành một buổi lễ mang tính thuộc linh chưa từng có.

Đó là vào ngày thứ bảy trước Phục sinh. Chúng tôi đã làm việc cật lực để sẵn sàng cho giờ phút đó, và tôi nhớ những khó khăn nhất định mà chúng tôi phải vượt qua. Chỉ còn một tuần lễ trước ngày đầu tiên của chiến dịch truyền giảng, thì Ủy ban quản trị câu lạc bộ Velez Sarsfield quyết định hoãn sự kiện lại một ngày vì cớ sự thay đổi vào giờ chót trong Hiệp hội Bóng đá Argentine, các trò chơi sẽ được lên chương trình trùng vào ngày thứ năm như chúng tôi đã lên chương trình cho buổi truyền giảng.

Một sự tranh chiến bắt đầu xảy ra trong lòng tôi – chỉ một tuần để công bố ngày tháng mới cho cả nước! Thoạt đầu tôi không nghĩ là nên tổ chức buổi truyền giảng vào thứ sáu trước Phục Sinh, bởi vì các Hội Thánh thường bận lo tổ chức các hoạt động đặc biệt của riêng họ; nhưng bây giờ chúng tôi không còn sự lựa chọn nào, khác trừ phi hủy bỏ toàn bộ chương trình. Đó là một bước phải được bước bằng đức tin. Nhưng Đức Thánh Linh khuyên giục tôi hãy tiến lên.

Cuối cùng ngày ấy đã đến. Bất chấp sự kiện rằng lúc ấy là vào giữa mùa thu, thời tiết thật tuyệt vời. Đức Chúa Trời đã cho chúng tôi một ngày mùa xuân.

Vào lúc 20 giờ 30 chiều tôi gọi điện cho Daniel Perotti, một trong những người phụ tá thân cận nhất và hỏi anh ta: “Daniel nầy, mọi sự thế nào? Có bao nhiêu người ở đó?”

Anh ta trả lời: “Tuyệt vời mục sư ạ. Các đám đông đang kéo đến.” Anh ta nói điều đó vì cớ anh ta là một người có đức tin.

Khi tôi hỏi những người khác, tôi đã nhận được một lời báo cáo khác – thật vậy, một báo cáo khá là bi quan. Nhưng những người can đảm thì nhìn bằng mắt đức tin và công bố rằng điều Đức Chúa Trời đã phán với lòng họ là sự thật. “Tôi tin nên tôi nói” II Cô 4:13

Nhưng các đám đông thật sự đang kéo đến! Các chuyến xe buýt từ khắp đất nước đang đến cùng với các mục sư và toàn thể các hội chúng. Họ đã hủy bỏ các hoạt động riêng để gia nhập với chúng tôi tổ chức một buổi lễ không thể quên được.

Sự vinh hiển của Đức Chúa Trời tràn ngập nơi ấy, và những việc Đức Chúa Trời đã làm vào ngày hôm ấy thật lớn lao: Các phép lạ, những sự chữa lành, và những sự bày tỏ của Đức Thánh Linh. Thật là một kỳ lễ đẹp đẽ. Trong sáu giờ đồng hồ hết sức căng thẳng vào ngày mùa thu hôm đó chúng tôi đã được cảm động bởi Đức Chúa Trời trong một bầu không khí kỳ diệu của sự hiệp nhất và ở dưới sự vinh hiển của Đức Chúa Trời.

Khi còn là một cậu bé, ước mơ của tôi là trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Nhiều người đã nghĩ tôi đã có được điều cần phải có để trở thành một cầu thủ giỏi, và điều nầy đã thúc đẩy ước mơ của tôi thăng hoa trong lãnh vực thể thao. Nhưng vào ngày tháng tư hôm đó ở trong vận động trường, tôi thấy mình bước đi trên sân vận động trước một đám đông không thể tin được hơn 65.000 người đang thờ phượng Đức Chúa Trời một cách vinh diệu. Điều nầy vượt quá bất cứ giấc mơ nào của tôi khi còn nhỏ. Tôi đang chơi trò chơi kỳ diệu nhất với tư cách một tôi tớ của Đức Chúa Trời. Với trách nhiệm lớn lao là phải ghi một vài bàn thắng trước đối thủ ma quỷ!

Khi tôi quan sát hàng ngàn mục sư và các nhân sự của Chúa, hai tay giơ cao, đang nhận lãnh từ Đức Thánh Linh, tất cả những gì tôi có thể nói là: “Lạy Chúa con cảm tạ Ngài – đây là kỳ lễ của Ngài!” Những lời làm chứng về sự chữa lành đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến nhiều người. Tất cả các khán đài đầy người đang được cảm động khi Đức Thánh Linh đầy dẫy tấm lòng của họ. Chúng tôi ý thức sự kiện rằng mình đã có mặt ở đó để gặp gỡ Đức Chúa Trời. Đó là những giờ thờ phượng sâu nhiệm.

Hãy tin tôi, tôi chưa bao giờ hình dung mình sẽ sống để kinh nghiệm một ngày như thế. Điều đó giống như đụng đến thiên đàng. Thật hoàn toàn kinh ngạc!

Khi Đức Cha Trời ban cho ai điều gì đó … rất ít người trong chúng ta ngừng lại để suy nghĩ về quá khứ của người ấy … thường thì bên dưới những cây tươi tốt hơn , có những cành rễ đã ăn sâu .

Các kế hoạch của Đức Chúa Trời thật đáng ngạc nhiên. Ngoài buổi nhóm ở tại sân vận động Velez Sarsfield, Đức Chúa Trời đã chuẩn bị nhiều buổi giảng phục hưng như thế ở tại những nơi khác nhau trên thế giới mà trong đó các phép lạ đã xảy ra.

Ở tại Elsavador, nơi có nhiều mục sư đã hỗ trợ cho sự kiện nầy, 75 ngàn người đã tham dự một chiến dịch truyền giảng kéo dài 2 ngày không thể nào quên được.

Ở tại sân vận động Orange Bowl Stadium ở tại Miami, 80 ngàn người đã nhóm lại đã nhận được sự xức dầu tươi mới của Đức Thánh Linh trong buổi nhóm được tổ chức suốt 4 ngày liên tiếp. Thật là một sự kiện vô địch chưa từng có dành cho thành phố. 200 mục sư đã hỗ trợ cho chiến dịch truyền giảng nầy trong một tinh thần hiệp một kỳ diệu. Đức Chúa Trời đã hành động một cách mạnh mẽ, và các phép lạ chữa lành đã được thực hiện. Những hàng người dài chờ đợi để được đến xin làm chứng lại quyền năng của Đức Chúa Trời.

Tôi sẽ không bao giờ quên được những ngày đó ở tại Miami. Chúng tôi hết sức vui mừng khi thấy nhiều người được chính Chúa trám các hốc răng.

Một thanh niên nghiện ma túy tiến lên phía trước nước mắt ràn rụa. sau khi dâng đời sống mình cho Chúa Jêsus, anh nói từ chỗ bục giảng rằng: “Tôi biết mẹ tôi có mặt trong nơi nầy, và trước mặt mọi người ở đây tôi muốn xin mẹ tha thứ cho tất cả những sự tổn thương mà con đã gây ra.” Thật cảm động khi thấy hai mẹ con ôm lấy nhau và tha thứ cho nhau, mối quan hệ bị gãy đổ đã được chữa lành.

Mới đây ở tại Madrid, Tây Ban Nha, 40 ngàn người đã tụ tập trong một sân đấu bò nổi tiếng La Plaza de Toros Monumental trong hai ngày. Lần đầu tiên trong lịch sử lâu dài của mình, Lời Đức Chúa Trời đã được đọc trong trường đấu bò Tây Ban Nha truyền thống nầy. Ở tại nhiều nơi khác chúng tôi đã chứng kiến sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, kể cả tại Asunción thuộc Paraguay, Berlin, Stuttgart, và Ludenscheid thuộc Đức, Budapest thuộc Hungary; Vienna thuộc Áo; Montevideo thuộc Uruquay; San Francisco, Los Angeles, Dallas, và Nữu Ước thuộc Hoa kỳ, Toronto thuộc Canada, và buổi nhóm ở hầu hết các tỉnh khắp Argentine. Chỉ trong vòng ba năm, tám trăm năm chục ngàn người đã tham dự trong các chiến dịch truyền giảng của chúng tôi! Đức Chúa Trời không hề thôi làm chúng tôi ngạc nhiên.

Nhưng không phải mọi thời điểm trong chức vụ hầu việc của tôi đều là những thời điểm vinh quang. Khi Đức Chúa Trời xức dầu cho một người, dấy người đó lên một vị trí tôn trọng, ít ai ngừng lại để suy nghĩ về quá khứ của người ấy -về giá mà người đó phải trả – để được đặt vào vị trí ấy.

Tôi muốn nói với các bạn về gốc rễ của mình. Tôi đã chịu đựng và học tập rất nhiều trong nhà trường Thánh Linh yêu dấu. Sau khi đọc chương nầy, bạn sẽ không như trước nữa. Bạn sẽ sấp mặt xuống và ngợi khen Chúa vì những gì bạn đã trải qua.

Hãy tin điều đó, vì bởi đó là một sứ điệp từ Đức Chúa Trời dành cho đời sống bạn.

Ly Chúa, Nếu Ngài Tht S Hin Hu…

TÔI ĐÃ NÓI NHỮNG LỜI NẦY với Đức Chúa Trời vào một buổi chiều không thể quên được ở tại một nơi vắng vẻ: Lạy Chúa nếu Ngài thật sự hiện hữu… Đó chính là lời cầu nguyện đã làm thay đổi đời sống tôi. Nhưng tôi xin bắt đầu câu chuyện của mình phần nào sớm hơn. Khi chỉ mới 9 tuổi, tôi đã đến một nhà thờ Tin lành. Tôi không bao giờ quên điều đó. Một vị mục sư tiến đến phía tôi và nói: “Con sẽ trở thành một mục sư như ta vậy.”

Một cái rùng mình chạy suốt xương sống tôi. Thật khủng khiếp, tôi nhìn lên ông và nghĩ: Không bao giờ! Tôi muốn trở thành một cầu thủ bóng đá. Nếu phải chọn một điều khác, thì việc trở thành một mục sư chắc chắn sẽ nằm chót bảng danh sách của tôi. Vào năm chín tuổi tôi không thể nào hiểu được những sự khác biệt về thần học – đối với tôi, trở thành một nhà tu ở ẩn, hay là một mục sư Tin lành cũng chỉ là một và như nhau. Tôi rời nhà thờ ấy trong tình trạng bực bội.

Khi tôi vừa đến tuổi thanh niên thì mẹ tôi tiếp nhận Chúa Cứu Thế Jêsus. Trước đây, bà bị suy sụp về mặt tình cảm và chìm trong sự buồn chán do hậu quả việc bà ngoại tôi qua đời. Tuy nhiên, một ngày nọ, sau khi bà đi nhà thờ về, với một gương mặt thật rạng rỡ. Bà nói với tôi: “Claudio, Chúa đã cứu mẹ. Bây giờ mẹ là một Cơ Đốc Nhân, con cũng phải đi nhà thờ với mẹ.”

Tôi phản ứng quyết liệt: “Không, nếu con có khùng thì mẹ cũng không thể bắt con đi được!” Nhưng mẹ tôi không phản đối. Tất cả những gì bà đã làm là quỳ gối và khóc lóc với Chúa để xin Ngài cứu tôi. Cuối cùng, với sự thận trọng, tôi đã chấp nhận lời mời của bà để đến nhà thờ vào một buổi sáng Chúa Nhật. tôi lách thật nhanh vào dãy ghế chót trong ngôi nhà thờ nhỏ và ngồi sát cửa, sẵn sàng phóng ra ngoài khi có được cơ hội sớm nhất. Khi đã yên vị trong chỗ ngồi, 60 người (hầu như là cả hội chúng) đều quay lại nhìn tôi.

Trong những năm ấy, các nhà thờ thường nhỏ, và hiếm khi nào được xây dựng để chứa hơn 50 thành viên. mức tăng trưởng cực kỳ chậm chạm. Sự xuất hiện của một người mới được coi như là một điều lạ. Mọi cặp mắt đổ dồn vào tôi. Mọi người tiến đến để chào hỏi tôi, hành động như thể họ quan tâm đến tôi lắm. Tôi thầm nghĩ: Những người giả hình, họ chỉ muốn sập bẫy mình!

Tấm lòng tôi trở nên chai cứng. Nhưng tôi vẫn tham dự các buổi nhóm. Một đêm nọ, các thanh niên trong Hội Thánh mời tôi chơi bóng bàn với họ sau buổi nhóm. Tôi trả lời “Không, cám ơn. Thế giới đang đợi tôi.”

Đời sống của tôi giới hạn trong một số rất ít các hoạt động: học tập và làm việc, đi ra ngoài và giải trí với các bạn vào những ngày cuối tuần; có thể xem đá banh ở tại một sân vận động vào Chúa Nhật. Đến chiều tối ngày Chúa Nhật, tôi lại chán chường vì một tuần lễ sinh hoạt đều đặn nữa sắp sửa bắt đầu. Đó thật sự là thế giới đối với tôi!

Mẹ tôi đã đổ nhiều nước mắt khi cầu nguyện để tôi được cứu. Lời hứa trong Thi 126:5 thật đáng tin cậy: “Kẻ nào gieo giống mà giọt lệ sẽ gặt hái cách vui mừng ”. Từng chút một tôi đã bắt đầu nhượng bộ Đức Thánh Linh.

Nhưng có điều gì đó thật sự đã hấp dẫn tôi đến nhà thờ. Đó chính là niềm vui mà tôi cảm nhận được nơi những gương mặt của mọi người và cái nhìn bình an mà họ có. Tôi không thể tìm được sự bình an như thế ở bất cứ những người nào khác. Sự hoài nghi ban đầu của tôi bắt đầu nhường chỗ khi tôi khám phá ra rằng tình yêu mà những người ở tại Hội Thánh san sẻ cho nhau là chân thật.

Tôi làm việc ở tại một văn phòng với công việc quản lý. Tôi đã bắt đầu ở dưới đáy của công ty, bởi vì ai cũng có quyền sai tôi đi đây đi đó, làm việc nầy việc nọ, cũng như phải làm mọi loại công việc vặt. Thế rồi, tôi được thăng tiến và được giao cho một công việc ở bàn giấy. Tình hình của tôi trong công việc được cải thiện một cách đáng kể. Nhưng một ngày no, khi bắt đầu làm việc, thình lình tôi nhận được một tin xấu, đó là người lo các công việc vặt trong thành phố đã không đến làm việc. Tôi phải thay thế anh ta!

Tôi lại phải rời văn phòng để lo chạy các việc vặt, nhưng tôi không thích thú về việc đó. Trời đang đổ mưa, và tôi phải đi thâu một số tiền cho công ty, việc nầy đòi hỏi tôi phải đi ra ngoại ô của thành phố, nơi tiếp giáp các vùng đồng quê bao la.

Tôi rất tức giận. Lòng kiêu ngạo của tôi đã bị tổn thương, bởi vì tôi đã bị giáng chức. Mọi sự lại càng tồi tệ hơn khi tôi đến chỗ thâu tiền, người có trách nhiệm chi trả nói với tôi rằng: “Chúng tôi chưa có đủ tiền, ba giờ nữa anh hãy quay lại.”

Ba tiếng đồng hồ! Tôi đã bị mắc kẹt giữa một nơi hẻo lánh. Tôi hoàn toàn không biết việc Đức Chúa Trời đã chuẩn bị giờ phút ấy để có cuộc đối đầu riêng tư với tôi.

Thoạt đầu, tôi bước đi mà chẳng có mục đích gì cả chung quanh huyện lỵ, càu nhàu và cảm thấy thương hại cho chính mình. Thế rồi, từng chút một, Đức Thánh Linh đã nhắc nhở tôi hãy ngước mắt lên trời và nói một lời cầu nguyện. Có điều gì đó trong đời sống tôi cần được thay đổi, và tôi biết điều đó. Tôi nói một cách thành thật: “Lạy Chúa nếu Ngài thật sự tồn tại, nếu tất cả những điều con đã nghe và đã đọc trong Lời Ngài là thật, xin hãy đến với đời sống con. Con muốn thay đổi. Con muốn có được một đời sống mới.” Sau đó tôi nói thêm: “Nhưng con không muốn trở thành một con người sùng đạo.”

Trong quá trình tiếp xúc ngắn ngủi với hội thánh, tôi đã để ý những con người “mộ đạo”, và tôi không muốn giống họ. Tôi tiếp tục cầu nguyện: “Nếu Ngài cho con một cơ hội được biết rõ Ngài, thì đó sẽ phải là trong điều kiện mà con có thể phục vụ Ngài. Nếu không con thà chỉ là một con người phàm tục.”

Sau đó sự vinh hiển của Đức Chúa Trời đã đáp đậu trên tôi ngay tại đó. Tôi cảm thấy một luồng gió thổi qua mặt tôi khi Chúa Cứu Thế bước vào lòng tôi và trở thành Chủ và là Cứu Chúa tôi. Tôi đã cười lớn và nhảy lên trên đường phố. Tôi nhìn vào các cây cối và la lớn: “Ôi chúng đẹp làm sao!” Tôi cảm tạ Chúa vì thiên nhiên, vì mọi sự. Tôi cảm nhận được cuộc sống có Chúa ở trong lòng mình. Tôi vui mừng và đã kinh nghiệm được sự bình an thật.

Khi đã kết thúc ba tiếng đồng hồ, tôi trở lại để nhận tiền – một con người đã hoàn toàn biến đổi. Khi tôi bước lên chiếc xe buýt đưa tôi trở lại văn phòng, tôi chào hỏi người lái xe với một mức độ thân ái bất thường:” Chúc một buổi chiều tốt lành, chào bác tài!” Đã quen với việc nhận lấy sự hời hợt hoặc hùng hổ từ các hành khách của mình, ông ta nhìn tôi như thể tôi không bình thường. Tôi đang rờ đụng sự vinh hiển, và tôi muốn bằng cách nào đó chia sẻ với ai đó điều tôi đang sống.

Buổi sáng ngày hôm đó, tôi đã rời văn phòng với tâm trạng suy sụp, đời sống không có mục tiêu. Và tôi đã trở về với một mục đích: biết Chúa và phục vụ Ngài. Vinh hiển thuộc về Đức Chúa Trời! Từ ngày đó trở đi tôi không hề buông tay Ngài ra.

Buổi nhóm kế tiếp ở tại Hội Thánh người ta thấy tôi đang ngồi trên dãy ghế đầu tiên, hai tay giơ lên trời. Không ai có thể tin được điều đó. Vị mục sư cũng thường thấy tôi ngồi ở cuối các dãy ghế, chẳng quan tâm bất cứ điều gì xảy ra. Ông là người ngạc nhiên hơn ai hết.

Từ giờ phút được biến đổi, tôi quyết định phải dìm sâu trong dòng sông của Đức Chúa Trời. Tôi không bao giờ thỏa mãn với chiến thắng của ngày hôm qua. Tôi muốn đi theo ý muốn của Chúa và tiếp tục tiến lên, đón nhận mọi sự mà Ngài đã chuẩn bị cho tôi theo kế hoạch kỳ diệu của Ngài. Không bao lâu sau đó tôi khám phá ra rằng kế hoạch ấy sẽ không miễn trừ khỏi tôi việc phải kinh qua một số những đồng vắng trong tiến trình chuẩn bị tôi.

ĐNG VNG

TRONG KINH THÁNH, ĐỒNG VẮNG liên quan đến các thời kỳ chuẩn bị. Chúng là các thời điểm dạy dỗ riêng tư hết sức phong phú nhằm chuẩn bị chúng ta trong chỗ sâu xa nhất của mình để đối diện với trận chiến.

Hãy nhớ trọn con đường nơi đồng vắng mà Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi đã dẫn ngươi đi trong bốn năm nầy , để hạ ngươi xuống và thử ngươi , đặng biết điều có ở trong lòng ngươi , hoặc ngươi có gìn giữ những điều răn của Ngài hay chăng . Vậy Ngài có hạ ngươi xuống làm cho ngươi bị đói đặng cho ăn mana mà ngươi và tổ phụ ngươi chưa hề biết , để khiến ngươi biết rằng loài người sống chẳng phải nhờ bánh mà thôi , nhưng loài người sống nhờ mọi Lời bởi miệng Đức Giêhôva mà ra .

Phục Truyền 8:2 – 3

Đây là một đoạn Kinh Thánh sâu nhiệm nhất. Dạy chúng ta những lẽ thật quan trọng liên quan đến trường học của Đức Thánh Linh, đặc biệt là “mục đích” của những hoạn nạn – các mục đích của Đức Chúa Trời khi Ngài đưa chúng ta vào trong đồng vắng.”

Đức Chúa Trời dạy dỗ chúng ta bằng cách nào? Qua các hoàn cảnh trong cuộc đời, chúng ta được uốn nắn, được thanh tẩy, và được làm nên mạnh mẽ trong đức tin mình.

Trước khi chúng ta biết Chúa, các nghịch cảnh đánh bại chúng ta và giẫm nát chúng ta không chút thương xót. Chúng ta không nhìn thấy mục đích rõ ràng đằng sau chúng, chỉ thấy sự tàn hại của chính chúng ta. Tuy nhiên Kinh Thánh tuyên bố rằng: “Vả chúng ta biết rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho kẻ yêu mến Đức Chúa Trời , là kẻ đã được gọi theo ý muốn Ngài đã định ” (Ro 8:28).

Đôi khi chúng ta giải thích câu Kinh Thánh nầy không đúng và nghĩ rằng mọi sự hiệp lại làm ích cho tôi theo mục đích của tôi, nhưng đó không phải điều Kinh Thánh phán ở đây. Đức Chúa Trời phán rằng mọi sự hiệp lại làm ích theo ý muốn NGÀI. Chúng ta phải nhớ kỹ những lời của Es 55:9: “Vì các từng trời cao hơn đất bao nhiêu , thì đường lối Ta cao hơn đường lối các ngươi , ý tưởng Ta cao hơn ý tưởng các ngươi cũng bấy nhiêu .”

Các mục đích của Đức Chúa Trời dành cho đời sống tôi đã trở nên rõ rệt qua câu Kinh Thánh sau: “Vì những kẻ Ngài đã biết trước thì Ngài cũng đã định sẵn để trở nên giống như hình bóng con Ngài , hầu cho Con nầy được làm Con cả ở giữa nhiều anh em ” (Ro 8:29, phần in nghiêng được thêm vào)

Đức Chúa Trời hứa với chúng ta, những kẻ yêu mến Ngài rằng, trong mọi tình huống chúng ta có thể sẽ phải đối diện, Ngài sẽ được vinh hiển, in dấu hình ảnh Ngài (tâm tánh Ngài, sự thánh khiết của Ngài) trên chúng ta và mở rộng vương quốc Ngài. Các kế hoạch và các dự án của riêng tôi có thể trở nên không ra chi hết, nhưng những kế hoạch của Đức Chúa Trời thì không bao giờ như vậy. “Đấng đã khởi làm việc lành trong anh em , sẽ làm trọn hết cho đến ngày của Chúa Jêsus Christ .” (Phi  1:6)

Trong đồng vắng của các hoạn nạn , Đức Cha Trời thường xử lý tâm tánh chúng ta .

Đó là những giờ phút tan vỡ để từ con người bên trong mùi hương quý báu của Đức Thánh Linh có thể được lưu xuất ra, được tuôn chảy tự do.

Đã có những lúc, trong cuộc đời mình, tôi thấy mình như là một con người thất bại và không may mắn. Tôi cảm thấy rất thương hại chính mình. Những lúc như vậy thật khó khăn đến nỗi, nói theo cách loài người, tôi muốn đừng nghĩ đến chúng thì hơn.

Dầu vậy khi năm tháng trôi đi, Đức Chúa Trời chỉ cho tôi giá trị của những giờ phút ấy. Tôi nhớ đến chúng như là những bài học quý giá của Chúa dành cho đời sống mình và dâng lời cảm tạ Chúa vì chúng. Bây giờ tôi biết rằng các thất bại cũng dự phần vào sự thành công của chúng ta.

Khi tốt nghiệp chủng viện, tôi có tấm lòng hăng hái mãnh liệt như bao người trẻ tuổi khác. Tôi vẫn thường bảo rằng: “Khi có cơ hội, mình sẽ giảng Tin lành. Argentine sẽ biết Mục sư Claudio Freidzon là ai.” Sau khi tôi ra trường, một nhà truyền giáo đề nghị hỗ trợ cho tôi để có thể mua một mảnh đất và mở một Hội Thánh ở tại một quận nhỏ có tên là Parque Chas với những ngôi nhà xinh đẹp và những con đường lượn vòng trong thành phố Buenos Aires.

Khi vợ tôi và tôi đến thăm nơi nầy, điều đầu tiên chúng tôi nhìn thấy là một quảng trường công cộng nơi có nhiều trẻ con và thanh niên tụ tập. Chúng tôi bắt đầu hoạch định một chiến lược truyền giảng. Tôi nói với Betty: “ Hai hoặc ba tháng nữa chúng ta có thể làm rúng động cả quận nầy cho Đức Chúa Trời.” Đó là vào năm 1978, đất nước còn đang mạnh mẽ chống đối Tin lành, nhưng tôi nghĩ mình có thể làm được điều đó. Tôi đã cầu nguyện rằng: “Lạy Chúa, không biết có bao nhiêu người đã tốt nghiệp chủng viện nầy như con sẽ ra trường để làm rung chuyển và lay động cả đất nước Argentine bằng sứ điệp Tin lành.” Chúng tôi đặt các ghế ở quảng trường và bắt đầu giảng Tin lành. Các giấc mơ thành công của tôi chẳng mấy chốc đã tiêu tan. Không một người nào chịu đến nghe cả. Ngày này sang ngày khác các chiếc ghế của chúng tôi vẫn trống không. Có người gợi ý: “Sao anh không chiếu một bộ phim?”

Chúng tôi nghĩ đó là một ý tưởng hay và lên kế hoạch một loạt các bộ phim. Đêm đầu tiên có một vài bà cụ đến và ngồi ở hàng ghế đầu. Một vài người láng giềng khác ngồi xem với vẻ quan tâm. Điều đó khiến chúng tôi hy vọng. Đó là những bộ phim tốt và cho chúng tôi cơ hội chia sẻ một sứ điệp với khán giả khi bộ phim kết thúc. Cảm thấy được khích lệ với quyển Kinh Thánh trong tay, tôi đã chờ đợi giờ phút trọng đại đó.

Bộ phim cuối cùng đã kết thúc. Khi đèn bật sáng,thật ngạc nhiên! Mọi người vội vã ra về, ngoại trừ các ông bà cụ già tội nghiệp chỉ vì không đủ sức để bước mau ra. Tôi cảm thấy thất vọng hoàn toàn.

Chúng tôi không chuẩn bị để chấp nhận thất bại. Tôi tìm kiếm những phương cách khác. Sau khi phân tích tình huống, vợ tôi và tôi nghĩ rằng có lẽ mình đã không nhanh đủ để nhảy lên bục giảng ngay khi bộ phim kết thúc. Chúng tôi thử lại kế hoạch ở tại nhà: Tôi sẽ nấp đằng sau một cái cây với micro cầm sẵn trong tay. Ngay khi bộ phim kết thúc, vợ tôi sẽ bật đèn, còn tôi sẽ nhảy ra khỏi bụi cây phóng lên bục giảng và giảng ngay một sứ điệp mạnh mẽ!

Nhiều người đã đến vào đêm thứ hai đó. Tôi ở trong chỗ của mình với chiếc micro trong tay. Vào giây phút đèn bật sáng, tôi nhảy lên bục giảng và la lớn: “Xin đừng ra về!”

Bạn có biết điều gì xảy ra không? Mọi người đều đã trốn thoát, ngay trước mắt tôi: Thật là tàn nhẫn, rõ ràng Đức Chúa Trời là đang xử lý tánh kiêu ngạo của tôi.

Sau ba tháng, hội thánh của tôi gồm có mẹ vợ tôi, bố vợ tôi vợ tôi và ba ông bà cụ. Các cụ già nầy đối xử với tôi giống như là với một đứa cháu hơn là một mục sư, và họ đã cố gắng khích lệ tôi bằng tấm lòng trìu mến của họ. Hiện nay họ đã về với Chúa.

Chúng tôi quyết định mua một tòa nhà để Hội Thánh có thể nhóm lại . Tòa nhà chúng tôi tìm được gần như là ở ngay trước quảng trường nơi chúng tôi đã từng nhóm lại. Parque Chas là một khu vực dân cư, và ở giữa quận có một ngôi nhà cũ sắp sửa đổ xuống thành từng mảnh. Mọi người đều tin rằng nó sẽ phải đổ sập. Thật là một sự ngạc nhiên lớn trong khu vực lân cận khi người ta dạo qua và đọc được chữ Hội Thánh Tin Lành ngay trên ngôi nhà đó. Ngân quỹ của chúng tôi không cho phép nhiều hơn. Và nó đã trở thành nhà thờ của chúng tôi, cũng là nhà của chúng tôi!

Nhà chỉ có một phòng, vào ban ngày, căn phòng đó dùng làm thánh đường. Chúng tôi sắp xếp ghế và một bục giảng để tổ chức các buổi nhóm thờ phượng, đôi khi chỉ có tôi giảng cho vợ tôi. Ban đêm chúng tôi dẹp tất cả ghế và đặt giường ngủ vào đấy. Cùng với một chiếc nôi cho các đứa trẻ. Phòng tắm không có nước nóng, và suốt nhiều năm chúng tôi đã phải tắm bằng cách đun nước trong ấm. Chiếc tủ lạnh nhỏ thường làm ấm lên nhiều hơn là làm lạnh mọi thứ đi. Đó là cách mà chúng tôi đã bắt đầu. Chẳng có gì có vẻ tốt đẹp trong những ngày ấy.

Tình hình tài chánh của tôi thật tồi tệ. Chúng tôi kiếm thêm các công việc thế gian để bù đắp, nhưng có rất ít tiền đến với chúng tôi. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không giúp đỡ Betty và các con nhỏ theo một cách đàng hoàng hơn.

Nhưng điều làm tôi bị tổn thương nhiều nhất là việc làm một mục sư, một người chăn, mà không có chiên. Trong suốt bảy năm hội chúng của tôi chỉ vẫn có bảy người. Trong một vài buổi nhóm thờ phượng tôi đã hoàn toàn có một mình; thậm chí vợ tôi cũng không có mặt. Đôi khi các mục sư khác, đã từng là bạn của chúng tôi đến thăm và bắt gặp tôi chỉ có một mình trong buổi nhóm. Tôi khổ sở muốn chết được; ước gì mình có thể độn thổ. Tôi thấy mình đúng là một nạn nhân. Tôi thường đi lại giữa những chiếc ghế trống khi ma quỷ cười nhạo và thầm thì vào tai tôi: “Mày chẳng được gì cả; mày sẽ chẳng bao giờ tiến bộ hơn; rồi sẽ cứ luôn như thế nầy.”

Đáng buồn thay, tôi đã tin hắn. Một ngày nọ tôi thầm nghĩ: Công việc nầy không phải dành cho mình , mình sẽ từ bỏ công việc chăn bầy . Mình sẽ xem lại các nghiên cứu về kỹ sư của mình và sẽ tìm một việc làm . Nhưng sâu xa trong tôi, tôi biết đó không phải là chương trình của Đức Chúa Trời.

Tôi đến thăm vị giám thị tổ chức chúng tôi với ý định giao lại các giấy tờ ủy nhiệm tôi. Tôi vẫn rất kiêu ngạo và thất vọng. Tôi không thích dự phần trong một tập thể mà những người khác tiến bộ còn mình thì không. Tôi cảm thấy khổ sở và tổn thương. Trong thâm tâm tôi tức giận với cả thế giới, bởi vì tôi nghĩ rằng mọi người đã quên tôi. Tôi đổ lỗi cho mọi người khác về tình cảnh của mình. Tôi không hiểu rằng Chúa muốn dạy tôi lệ thuộc chỉ vào một mình Ngài mà thôi.

Tôi nổi giận với cả thế giới vì nghĩ rằng tất cả đã quên tôi . Tôi đổ lỗi cho người khác vì hòan cảnh của mình . Tôi không hiểu rằng Cha muốn dạy tôi lệ thuộc vào một mình Ngài

Tôi đến tại các văn phòng trung ương của Hội Thánh Ngũ Tuần và xin được khẩn cấp gặp vị giám thị. Ông ta mời tôi vào lập tức. Tôi ngồi trước mặt ông ở bàn giấy. Ông nói: “Đã khá lâu tôi không gặp anh.” Điều đó đúng. Tôi đã không tham dự các buổi nhóm của các mục sư vì cảm thấy mình không thành công như các mục sư khác và tôi không muốn họ biết tình hình hội thánh mình. Sự khủng hoảng trong tôi đã phân cách tôi khỏi những người khác và khiến tôi phải chạy trốn mọi người.

Đừng bao giờ cô lập chính mình ở giữa một cơn thử thách. Hãy tìm kiếm tình bạn trong Hội Thánh. Đừng nhốt kín mình và nói rằng: “Tội nghiệp cho mình!” Những người khác có thể đang tiến tới trong khi bạn thì có vẻ như đi từ chỗ tồi tệ đến tệ hại hơn. Bạn có thể bị cám dỗ để nghĩ rằng Làm sao lại có chuyện nầy được nhỉ ? Mình đã dâng đời sống mình cho Chúa Cứu Thế , nhưng gia đình mình , chức vụ của mình và công việc của mình dường như chẳng có chút tiến bộ nào cả . Hãy nắm chặt lấy Chúa Cứu Thế và tin rằng Ngài có một chương trình kỳ diệu cho đời sống bạn, điều đó phải được hoàn thành dẫu cho âm phủ muốn chống lại điều đó.

Ngày hôm đó, vị giám thị đã nói với tôi trước khi tôi có thể cho ông ta biết lý do tôi đến gặp ông. “Anh Claudio Freidzon tôi có điều nầy muốn nói với anh. Đức Chúa Trời dành cho anh một điều thật kỳ diệu. Anh chưa nhìn thấy điều đó, nhưng Đức Chúa Trời sẽ sử dụng anh một cách lớn lao.” Người đàn ông nầy không phải là người hay nói những điều như vậy. Ông nói tiếp: “Anh thấy đấy, tôi đã bắt đầu trong một ngôi nhà thật chênh vênh không một ai giúp đỡ. Nhiều khi tôi không có gì để ăn và phải chịu khổ rất nhiều. Nhưng chúng tôi đã cầu nguyện, và Đức Chúa Trời đã cung ứng hằng ngày. Chúng tôi thật biết ơn Ngài. Chúng tôi biết mình đang làm theo ý muốn Chúa. Và khi nghĩ về anh, Claudio, tôi biết anh sẽ trở nên hữu dụng cho Chúa. Anh đang ở trong ý muốn Ngài. Tôi không biết nan đề của anh là gì, nhưng anh cứ tiếp tục.” Và rồi ông nói thêm: “À nhưng này, điều gì đã khiến anh đến gặp tôi vậy?”

Tôi đút tờ giấy ủy nhiệm vào túi trở lại và trả lời: “Ô vâng không có gì đặc biệt. Tôi nghĩ tôi muốn ghé qua và nói chuyện giây lát với ông.” Tôi không thể nói thêm điều gì nữa. Khi tôi trở về nhà, Betty đang khóc. Tôi nói: “Betty nầy, chúng ta sẽ tiếp tục” và tôi ôm chầm lấy nàng. Chúng tôi đã bắt đầu mọi sự trở lại.

Tôi cần một sự xức dầu để phá vỡ những tấm lòng chai cứng , một sự xức dầu để chặt đứt các xiềng xích của ma quỷ và chiếu rọi ra ánh sáng của Chúa Cứu Thế .

Mỗi một chương trình hoặc mục đích Chúa dành cho đời sống chúng ta đều thuộc về một tiến trình thuộc linh, để qua đó, Đức Chúa Trời liên hệ với con người. Những năm thất bại ấy đã giúp tôi nhận ra rằng mọi sự tôi đã nỗ lực bằng sức riêng đều vô ích. Chúa chỉ cho tôi thấy rằng khả năng và sự huấn luyện về mặt thần học của tôi chưa đủ. Thế giới không cần thần học. Thế gian cần sự sống. Từ giây phút đó trở đi tôi kinh nghiệm một sự khao khát quyền năng thuộc linh, một sự ao ước được biết rõ Đức Thánh Linh. Tôi cần một sự xức dầu để phá vỡ những tấm lòng chai cứng, một sự xức dầu để chặt đứt các xiềng xích của ma quỷ và làm cho ánh sáng của Chúa Cứu Thế được chiếu rọi.

Mọi sự đều có một mục đích. Không phải tình cờ mà sự việc xảy đến. Đức Chúa Trời là Đấng đời đời. Ngài là Cha chúng ta và Ngài thường chuẩn bị chúng ta theo một cách để chúng ta vừa làm đẹp lòng và vừa hữu dụng cho Ngài. Những sự chiến đấu và những khó khăn là một phần trong tiến trình thuộc linh nầy.

Đó là lý do vì sao thơ Giacơ nói rằng chúng ta hãy: “coi sự thử thách trăm bề thoạt đến cho anh em như là điều vui mừng trọn vẹn.” (Gia 1:2). Chúng ta đọc thấy trong Es 51:1 như sau: “Hỡi kẻ son sẻ, không sanh đẻ kia, hãy ca hát. Hỡi ngươi là kẻ chưa biết sự đau đớn sanh nở, hãy hát xướng reo mừng, vì con cái của vợ bị bỏ sẽ đông hơn con cái của đờn bà có chồng, Đức Giêhôva phán vậy.” Chúng ta có một Đức Chúa Trời làm phép lạ! Hãy vui mừng trong Ngài!

K Lut Ca Đng Vng

ĐỨC CHÚA TRỜI QUAN TÂM ĐẾN phẩm chất có trong chúng ta hơn là điều chúng ta làm được. Địa vị của chúng ta với tư cách các con trai của Đức Chúa Trời là đời đời, trong khi chức vụ hầu việc của chúng ta chỉ là tạm thời. Ngài sẽ khiến chúng ta trở nên những môn đồ trưởng thành trước khi giao cho chúng ta những trách nhiệm lớn hơn trong chức vụ hầu việc Chúa. Việc lớn lên đôi khi làm thương tổn, nhưng Nước Chúa trước hết phải đến trong lòng của chúng ta.

Trong Phục truyền đoạn 8, Đức Chúa Trời đã đem dân sự vào đồng vắng để hạ lòng họ xuống (câu 2).Chúng ta phải liên hệ sự hạ mình với kỷ luật của Đức Chúa Trời.

Chúng ta thường liên tưởng từ kỷ luật với hình phạt, nhưng đó không phải là sự hàm ý đúng nhất. Về mặt từ nguyên học, nó có chung một gốc với từ môn đồ, và từ nầy ám chỉ chủ yếu đến một quá trình dạy dỗ. Hê 12:5-6 chép rằng: “Hỡi con chớ dễ ngươi sự sửa phạt của Chúa , và khi Chúa trách chớ ngã lòng ; vì Chúa sửa phạt kẻ Ngài yêu , hễ ai mà Ngài nhận làm con thì cho roi cho vọt .”

Các độc giả của thư Hêbơrơ, đang trải qua những hoạn nạn và bắt bớ. Họ bị cám dỗ trong lòng để đi xa khỏi đường lối Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời, qua bức thư nầy, khuyên giục họ đừng xem nhẹ hoặc từ bỏ những giờ phút chịu kỷ luật. Kỷ luật sẽ làm rung động họ hầu cho họ cứ phải hiểu được đặc quyền của việc làm con cái Đức Chúa Trời, chịu Ngài sửa trị và dạy dỗ.

Mục đích của kỷ luật được bày tỏ trong câu 10. Ấy là vì “Ích cho chúng ta , để khiến chúng ta được dự phần trong sự thánh khiết Ngài .” câu 12 nói về mùa gặt của sự công bình xảy đến khi Đức Chúa Trời đã hoàn tất việc xử lý chúng ta một cách yêu thương.

Phaolô đã hiểu mục đích của kỷ luật. “Vì sự hoạn nạn nhẹ và tạm của chúng ta sanh cho chúng ta sự vinh hiển cao trọng đời đời , vô lượng vô biên .” (IICô 4:17). “Cho nên tôi vì Đấng Christ mà đành chịu trong sự yếu đuối , nhuốc nha , túng ngặt , bắt bớ , khốn khó , vì khi tôi yếu đuối ấy là lúc tôi mạnh mẽ ” (12:10).

Hoạn nạn là phương tiện cho một mục đích vinh hiển. Chúng ta cần phải sẵn sàng để vui mừng trong đức tin vì những đắc thắng phải thuộc về chúng ta.

Những hoạn nạn cho phép chúng ta nhận được những sự mặc khải mới mẻ của Chúa và của kế hoạch Ngài dành cho chúng ta. Đức tin chúng ta sẽ ngưng lớn lên nếu chúng ta không bao giờ đối diện với những khó khăn trong đời sống.

Hoạn nạn là một phương tiện cho một mục tiêu vinh hiển . Chng ta phải hết sức sẵn sàng để vui mừng trong đức tin vì cớ những chiến thắng phải thuộc về chng ta .

Khe Sui

NHỮNG NGƯỜI CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI như Êli đã trải qua những giai đoạn chuẩn bị. Một lần vào giữa cơn hạn hán lớn, Đức Chúa Trời đã dẫn dắt Êli đến một khe suối, tại đó Ngài bảo tồn mạng sống ông. Ông đã có nước ngọt và đầy đủ thức ăn Chúa sai chim quạ đem đến (IVua V 7:1-17). Mọi sự ều tốt đẹp cho đến khi khe suối thình lình khô cạn.

Nếu khe suối không cạn đi, Êli khó mà rời khỏi một nơi dễ chịu như thế. Nhưng Đức Chúa Trời đã chuẩn bị những việc lớn lao hơn cho ông, vì vậy Ngài đã khiến cho khe suối khô cạn hầu cho Êli không thể lại đó lâu được.

Khe suối khô cạn minh họa cho những hoàn cảnh bất như ý trong đời sống. Đức Chúa Trời rất thường “làm khô cạn dòng suối” và dẫn chúng ta đến chỗ cầu nguyện, kiêng ăn, và tìm kiếm mặt Ngài vì cớ những hoàn cảnh chung quanh chúng ta đã trở nên khó khăn. Thật dễ để nói rằng: “Vinh hiển thuộc về Đức Chúa Trời” khi mọi sự đều tốt đẹp đối với chúng ta. Nhưng điều quan trọng là vẫn giữ được đức tin mình khi chúng ta bị bối rối và lo lắng: Lạy Chúa Ngài muốn dạy con điều gì qua việc nầy ? Có thể Êli nghĩ rằng khe nước là điều tốt nhất dành cho ông, nhưng Đức Chúa Trời còn có nhiều điều tốt hơn nữa. Và Ngài không thể ban điều đó cho Êli cho đến chừng nào ông rời vị trí cạnh khe suối.

Tôi nhớ những năm mà khe nước của riêng tôi đã khô cạn! Tôi nhìn vào hội chúng dường như không tồn tại của mình, và quang cảnh ấy làm tôi nản lòng. Tôi cảm thấy muốn gieo mình dưới cây đậu như Êli đã làm hơn là tìm sự khích lệ để tin vào những việc lớn hơn.

Một ngày nọ, Nicanor, là một người bà con của Betty và là một người có đức tin, đến thăm tôi. Anh mời tôi đi ra ngoài một nơi cách xa khỏi nhà thờ. Đoạn anh hỏi: “Claudio Freidzon, anh nhìn thấy gì?”

Tôi trả lời: “Không có gì cả”

Anh ta bảo tôi: “Anh phải thấy điều tôi thấy, tôi thấy hàng ngàn linh hồn!”

Một lần nữa tôi lại trả lời: “Tôi không thấy được gì cả.”

Anh ta nhìn vào mắt tôi và nhất định “Dầu vậy tôi cũng vẫn nói với anh -Đức Chúa Trời đã ban các linh hồn đó cho anh.”

Vào giây phút tôi nhận được những lời của người đàn ông nầy, ơn phước Chúa trên chức vụ của tôi dường như rất xa vời đối với tôi. Tôi đang trải qua giai đoạn tăng trưởng và thanh tẩy. Dầu vậy, với đức tin nhỏ bé của mình, tôi tụ tập các ông bà cụ lại và nói với họ rằng: “Hỡi các anh chị em, chúng ta sẽ có hàng ngàn người trong Hội Thánh nầy.” Họ nhìn tôi như thể họ đang nghĩ: Mục sư tội nghiệp của chúng ta đã điên rồi chăng Nhưng tôi không điên.

Nếu khe suối cạn tắt, hãy kêu cầu Đức Chúa Trời, hãy tìm kiếm mặt Ngài và chuẩn bị cho điều gì đó lớn lao!

Nhng Hon Nn Tôi Luyn Chúng Ta

CÁC HOẠN NẠN THỬ LUYỆN CHÚNG TA. Khi chúng ta ở trong đồng vắng, điều có trong lòng chúng ta trở nên rõ ràng. Đức Chúa Trời biết điều có trong lòng chúng ta (Phục Truyền 8:2) liệu Đức Chúa Trời có thật sự biết điều có trong lòng chúng ta không? Hay là Ngài cần phải nhìn thấy phản ứng của chúng ta trước những hoạn nạn để phát hiện điều đó?

Qua những hoạn nạn của mình và bởi sự bày tỏ của Thánh Linh, chúng ta đến chỗ ý thức được điều có trong lòng mình, và sau đó chúng ta có thể xưng nhận tội lỗi mình với Đức Chúa Trời. Chúng ta rất dễ để hình thành một khái niệm về chính mình không đúng với tình huống thật của mình. Tấm lòng chúng ta rất lừa dối, và Đức Chúa Trời muốn tháo gỡ những sự lừa dối bằng các hoạn nạn. Chúng ta nghĩ mình có tình yêu thương… cho đến khi có ai đó làm tổn hại chúng ta, hoặc chúng ta nghĩ mình khiêm nhường… cho đến khi chúng ta được bảo phải làm một điều gì đó hạ mình.

Tôi đã học được bài học nầy khi còn là một thanh niên tham dự một khóa hội thảo dành cho việc huấn luyện mục vụ. Khi tôi tham gia khóa hội thảo, tôi tham gia với lòng nhiệt thành vốn là đặc trưng của tất cả những người trẻ tuổi. Ngày đầu tiên trong lớp, hướng dẫn viên của khóa hội thảo đưa ra một thông báo: “Bây giờ chúng ta sẽ phân chia các công việc mà mỗi người phải đảm trách.” Khi đến phiên mình, tôi nghĩ thầm: Chắc chắn mình sẽ được mời hướng dẫn ban hát . Nhưng người hướng dẫn đã giao cho tôi công việc lau dọn các phòng tắm! Thật không tin nổi! Tức giận, tôi đến gặp người hướng dẫn, là mục của Hội Thánh mà tôi đang nhóm lại. Tôi cất tiếng hỏi: “Angel, tại sao ông lại giao cho tôi công việc lau dọn các nhà cầu?” Ông ta trả lời “Bởi vì tôi biết anh, và tôi biết rằng anh cần phải học tập.”

Tôi nói “Tôi đến đây để học thần học, học Kinh Thánh và học soạn các bài giảng. Tôi đến đây vì những việc nằm ngoài việc lau dọn các phòng tắm.”

Ông ta nhịn nhục nói với tôi một lần nữa: “Anh đến đây để được uốn nắn với tư cách một người của Đức Chúa Trời và đã đến lúc phải chấm dứt làm cậu bé con của mẹ anh.” Tôi trả lời: “Tôi sẽ không làm công việc đó. Tôi muốn một công việc khác không mất quá nhiều thời gian.”

Cuộc trao đổi kết thúc khi ông ta trả lời: “Nếu anh không làm thì tôi làm vậy.” Tôi rời khỏi văn phòng lòng nặng nề. Tôi tưởng đã có được điều gì đó tốt hơn từ nơi mục sư của mình. Nhưng đến bây giờ thì tôi biết chắc rằng ông ta đã làm điều tốt nhất cho tôi. Tôi cần điều đó biết bao!

Ngày hôm sau, ông ta thức dậy và bắt đầu tiến về các phòng tắm với một cái xô và mọi thứ khác mà ông cần phải có để lau dọn. Ông đã chuẩn bị để làm công việc mà tôi phải làm. Tôi tìm thấy ông tại một trong các phòng tắm đang khom mình trên đầu gối mà dọn rửa các nhà cầu. Ông ta đã dạy tôi một bài học về sự khiêm nhường. Tôi nhớ lại nhiều lần đã thưa cùng Chúa: “Lạy Chúa xin đập vỡ con, xin hạ con xuống. Con muốn trở thành một tôi tớ.” Đức Chúa Trời đã nghe những lời của tôi hết sức nghiêm túc. Tôi nói với vị mục sư của tôi “Xin ông đừng làm công việc đó. Chính tôi phải làm công việc lau dọn nầy.”

Hoạn nạn giúp chúng ta biết những điều thật sự có trong lòng chúng ta, và qua cách ấy, chúng ta lớn lên trong sự thánh khiết.

L Thuc Vào Đc Chúa Tri

DÂN YSƠRAÊN bị đói khát trong sa mạc sau khi họ rời Ai cập. Họ cằn nhằn cùng Môise và Arôn khi nhớ lại những bánh mà họ đã ăn tại Êdíptô cho đến khi họ được như ý (Xu 16:1-3). Đức Chúa Trời đã ban cho họ ma na, Ngài bảo họ rằng: “Sáng mai các ngươi sẽ thấy sự vinh quang của Đức Giêhôva .” (Xuất 16:7).

Trong Phúc âm Giăng “Đức Chúa Jêsus đã tỏ bày chính mình như là “bánh thật đến từ trời” (Giăng 6:32-35). Ngài đã đồng nhất chính thân thể mình với hình ảnh của ma na.

Sa mạc là nơi hoang vu, tại đó những yếu tố cơ bản nhất để sống còn cũng không có. Đức Chúa Trời thử luyện đức tin chúng ta trong đồng vắng. “Vậy Ngài có hạ ngươi xuống, làm cho ngươi bị đói, đoạn cho ăn ma na mà ngươi và tổ phụ ngươi chưa hề biết, để khiến ngươi biết rằng loài người sống chẳng phải nhờ bánh mà thôi. Nhưng loài người sống nhờ mọi lời bởi miệng Đức Giêhôva mà ra.” (Phục 8:3). Bằng cách ấy Ngài khiến chúng ta phải kêu cầu ở trước mặt Ngài, thừa nhận sự chu cấp siêu nhiên hằng ngày của Ngài.

Nhiều lần Đức Chúa Trời đã chứng minh sự thành tín của Ngài ở giữa những đồng vắng kinh khiếp của chúng ta. Nhiều khi tôi không thể chu cấp nỗi một bữa ăn cho gia đình mình, Đức Chúa Trời bởi sự thương xót của Ngài đã cung ứng cho chúng tôi, mặc dầu đôi khi, tôi cũng đã phàn nàn, như dân Ysơraên đã làm. Nhiều lúc bố vợ tôi, là người làm chủ một tiệm tạp hóa, đã đem các sự chu cấp đến, khi tủ thức ăn của chúng tôi trống không, một câu nói phổ biến rằng Đức Chúa Trời thường chi trả vào ngày mãn hạn có nhiều lẽ thật trong đó. Ngài muốn chúng ta lớn lên trong đức tin!

Những hoạn nạn giúp chúng ta biết điều thật sự có trong lòng chúng ta , và bởi cách ấy chng ta lớn lên trong sự thánh khiết .

Tôi muốn chia sẻ với bạn một bài học thậm chí còn sâu xa hơn từ khúc Kinh Thánh nầy. Đôi khi chúng ta được mời để chọn lựa giữa bánh thuộc thể với bánh thuộc linh đến từ môi miệng của Đức Chúa Trời.

Ở giữa một đồng vắng, các ưu tiên hàng đầu của bạn là gì? Nếu chúng ta chọn làm việc sốt sắng để giải quyết các nan đề của mình, chạy đây chạy đó trước khi chúng ta hướng mặt mình về Đức Chúa Trời, chúng ta đang đặt toa xe phía trước con ngựa. Đồng vắng đem đến một cơ hội tuyệt vời để gặp gỡ Chúa và nghe lời Ngài dành cho chúng ta. Đức Chúa Trời có ở đó, kêu gọi sự chú ý của chúng ta hướng vào chính mình Ngài. “Cho nên , nầy Ta sẽ dẫn dụ nó , dẫn nó vào đồng vắng , và lấy lời ngọt ngào nói cùng nó ” (Ôse 2:14). Đức Chúa Trời khiến chúng ta cảm thấy khao khát để nuôi chúng ta bằng Đức Thánh Linh của Ngài, rồi sau đó Ngài sẽ đem các ân điển và thương xót trên chúng ta.

Bạn có đang chịu thử luyện chăng? Hãy kiêng ăn, cầu nguyện, và than khóc ở trước mặt Chúa. Hãy tìm kiếm bánh thật đến từ trời! Đó là nhu cầu sâu xa nhất của bạn.

Khi Chúa Jêsus rút lui để kiêng ăn và cầu nguyện trong đồng vắng, ma quỷ đã hiện ra để cám dỗ Ngài (Mathio 4:1-11). Đó là một thời điểm cần thiết cho Chúa Jêsus, và ma quỷ đã tìm cách đánh lạc sự chú ý của Ngài khỏi những việc thuộc về trời để hướng đến những việc thuộc về đất bằng cách thách thức Ngài biến đá thành bánh. Chúa Jêsus đã quở trách nó bằng cách trưng dẫn câu Kinh Thánh nầy: “Có lời chép rằng : Người ta sống chẳng những chỉ nhờ bánh mà thôi , song nhờ lời nói ra từ miệng Đức Chúa Trời .” (Mathiơ 4:4). Trong đồng vắng của bạn, ma quỷ sẽ đề nghị bạn hằng trăm những giải pháp và những cách lựa chọn khác, ngoại trừ một điều: phải sốt sắng tìm kiếm mặt Chúa

Ở giữa đồng vắng , các ưu tiên hàng đầu của bạn là gì ?

Một lần nọ, giữa lúc khó khăn, những ngày đầu trong chức vụ của tôi, vị trưởng lão trong quận chúng tôi đề nghị một sự giúp đỡ. Ông ta quyết định rằng Hội Thánh của tôi là Hội Thánh thiếu thốn nhất trong quận của ông và rằng tôi là một mục sư thiếu thốn nhất trong vùng.

Một buổi chiều nọ ông ta đến trước cửa nhà thờ tôi đi kèm với một nhà truyền giáo nổi tiếng. Ông ta nói: “Chúng tôi đến để giúp đỡ anh. Người anh em nầy sẵn sàng tổ chức một chiến dịch truyền giảng lớn cùng với anh. Điều đó giống như một giấc mơ đối với tôi. Nhà truyền giáo ấy, một con người nóng cháy đã truyền dẫn một sự tin cậy lớn, nhìn vào tôi và nói: “Anh cần bao nhiêu?”

Tôi không hiểu vì vậy tôi hỏi: “Xin lỗi ông, cần bao nhiêu cái gì cơ?”

Anh ta trả lời ngay: “Anh cần bao nhiêu linh hồn cho Hội Thánh của anh? Bởi vì nếu dưới một ngàn người thì chúng ta sẽ không thực hiện!”

Chúng tôi nhìn vào quảng trường của thị trấn đối diện nhà thờ, và anh ta nghĩ đó sẽ là nơi để tổ chức buổi truyền giảng. Trước khi ra về, ông ta nói với tôi: “Đừng lo lắng. Bất cứ khi nào tôi trở lại với đội truyền giảng của mình, chúng ta sẽ làm đầy nhà thờ của anh.” Tôi thật sung sướng trước ý tưởng về một điều gì đó hết sức lớn lao sắp sửa sẽ xảy ra. Tôi chạy ào vào nhà để tìm Betty và thông báo cho nàng tin tức tốt lành.

Một tuần trôi qua, người anh em đó không hề liên lạc với tôi. Tôi nghĩ thầm: Không sao , chẳng bao lâu anh ta sẽ gọi . Nhiều tuần nữa trôi qua, rồi hai tháng, ba tháng… và tôi không thể đợi lâu hơn nữa. Tôi đến tìm anh ta tại nhà.

Khi tôi bấm chuông, anh ta bước ra gặp tôi. Tôi nở một nụ cười và chào hỏi: “Chào anh, anh có nhớ tôi không?”

Anh ta nhìn tôi rồi nói: “Thật sự tôi không nhớ.”

Tôi thật kinh ngạc. “Nhưng chắc chắn là anh phải nhớ tôi… anh đã đến gặp tôi ở tại Parque Chas. Anh không nhớ sao? Một ngàn linh hồn… ở quảng trường đối diện nhà thờ…?

Cuối cùng anh ta nói: “Ồ phải, tôi xin lỗi, làm như là có ai đó đã xóa tên bạn khỏi trí nhớ của tôi.”

Tôi trả lời: “Vâng không sao. Khi nào thì chúng ta có thể tổ chức truyền giảng?”

Câu trả lời của ông ta làm tôi bàng hoàng: “Ô xin lỗi nhưng chương trình của tôi đã đầy rồi, có lẽ vào một dịp khác. Bây giờ tôi xin lỗi. Những người khác đang đợi tôi.” Và anh ta đóng sầm cửa ngay trước mặt tôi.

Trong đồng vắng của tôi, Đức Chúa Trời vẫn đang dạy dỗ tôi chừng chút một rằng Ngài là nguồn nước duy nhất. Thật vô ích khi đặt hy vọng của tôi nơi loài người. Giải pháp thường đến từ thiên đàng.

Tôi bắt đầu tìm kiếm mặt Chúa, được nuôi dưỡng bởi Lời Ngài. Tôi cần phải biết rõ Đức Thánh Linh; tôi cần sự xức dầu của Ngài. Đó là nhu cầu đích thật của tôi! Và khi tôi tìm kiếm Ngài, Ngài biến sự than thở của tôi thành một điệu vũ. Ngài đã biến đổi hoàn toàn đời sống và chức vụ của tôi, dẫn dắt tôi vào những nẻo đường mà trước đây tôi chưa bao giờ hình dung.

Sau bảy năm kinh nghiệm đồng vắng, tôi đã được chỉ dẫn bởi một khải tượng từ Đức Chúa Trời để thiết lập một Hội Thánh thịnh vượng mà ngày nay số lượng người hơn 4000 thành viên. Ngài đã ban cho tôi đặc quyền để dẫn dắt một chức vụ phục hưng ở mức độ khắp thế giới. Vinh hiển thuộc về Đức Chúa Trời.

Tôi vẫn sống, và tiếp tục sống kinh nghiệm những điều kỳ diệu và siêu nhiên với Đức Chúa Trời của mình. Tôi cảm tạ Chúa vì cớ những đồng vắng của mình, tôi đã học tập qua chúng để biết quý trọng điều mình có. Tôi đã biết Claudio trong bản chất con người yếu đuối của anh ta trong suốt những năm dài đó trong đồng vắng. Tôi đã vật lộn với sự kiêu ngạo, sự e thẹn, sự hạn chế của anh ta. Từng chút một tôi đã đưa anh tới chỗ chết và mỗi một ngày mới tôi cần phải nhìn thấy anh ta ở trên thập tự giá.

Không một chút nghi ngờ, tất cả những tính tốt và khả năng mà người khác có thể nhìn thấy trong tôi chính là công việc độc quyền của Đức Thánh Linh do kết quả mối tương giao giữa tôi với Ngài. Tôi biết rằng mọi sự tôi có là bởi ân điển Ngài và chỉ một mình Ngài xứng đáng với tất cả những sự vinh hiển.

Hai năm trước đây chúng tôi tổ chức một chiến dịch truyền giảng lịch sử ở tại Hialeah, Florida, với sự hợp tác tham gia của một trăm vị mục sư người Tây Ban Nha. Chiến dịch truyền giảng nầy là nguồn động lực cho chiến dịch truyền giảng thậm chí lớn hơn nữa được tổ chức ở tại sân vận động Orange Bowl, Miami trong năm tiếp theo đo. Những người Tin lành chưa bao giờ tổ chức một buổi nhóm có tầm cỡ lớn như vậy ở Hialeah. Mỗi buổi chiều có hơn mười ngàn người đã nhóm lại trong sân vận động lộ thiên nầy. Vị thống đốc của thành phố đã tham dự buổi nhóm ngoài trời. Khi ông nói chuyện với đám đông, ông nói: “Đây là lần đầu tiên tôi có mặt tại một sự kiện thuộc loại nầy và tôi hy vọng sẽ có mặt ở tại nhiều buổi khác nữa. Tôi cảm tạ Chúa đã đưa mục sư Claudio Freidzon đến thành phố của chúng ta.” Sau đó ông đã tặng cho tôi chiếc chìa khóa của thành phố.

Khi trở về Hội Thánh của mình, tôi chuẩn bị để chia sẻ lại những ơn phước với những bạn thân và gia đình của tôi. Tôi đã định bảo rằng: “Hãy xem điều mà tôi được tặng đây.”

Ngay lúc ấy, Đức Thánh Linh phán rõ ràng với tôi như vầy: “ Không phải họ cho con chiếc chìa khóa ấy đâu; nó được ban cho Ta.” Đúng như vậy, chỉ một mình Đức Chúa Trời xứng đáng nhận tất cả mọi sự vinh hiển.

Các đồng vắng của tôi là một phần gốc rễ của bước đi của tôi với Chúa Cứu Thế. Tôi không bao giờ có thể phủ nhận chúng bởi vì tôi đã bước qua những đồng vắng ấy, tôi có thể hiểu bạn và khích lệ bạn với cả tấm lòng của mình. Hãy tiến lên phía trước. Đức Chúa Trời có một chương trình kỳ diệu cho đời sống bạn, và khi đến thời điểm, bạn sẽ biết điều đó là gì. Giờ phút hiện tại của bạn thật vô cùng quý báu đối với Chúa. Ngài đang chuẩn bị bạn, đang trang bị cho bạn, để dùng bạn một cách quyền năng.

Chỉ hãy nhớ một điều, điều quan trọng nhất. Hãy tìm kiếm Ngài – tức là ăn nuốt Lời Hằng Sống và thực hành mối tương giao với Đức Thánh Linh. Có thể bạn không tài nào thúc đẩy được thời gian chương trình của Đức Chúa Trời, nhưng chắc chắn bạn sẽ trì hoãn chúng nếu bạn không khao khát Đức Thánh Linh.

Xin hãy lập lại những lời sau đây với tôi trong sự cầu nguyện:

Lạy Cha Đời Đời , con cảm tạ Ngài vô cùng vì đã khiến con trở nên con cái của Ngài , vì đã đào luyện con và biến đổi con bởi Đức Thánh Linh mỗi ngày . Con khao khát trở nên giống Chúa Jêsus . Xin uốn nắn con , và làm thành mục tiêu đời đời của Ngài trên đời sống con .

Cảm tạ Ngài vì những đồng vắng , vì những hoạn nạn của con . Con vui mừng vì những gì Ngài sẽ làm qua chúng những hoạn nạn ấy . Xin thanh tẩy con để cho con có thể trở thành một công cụ quyền năng trong tay Ngài .

Lạy Đức Thánh Linh con khao khát Ngài . Hãy đổ đầy môi miệng con với sự tốt lành . Con cầu xin điều nầy trong danh Chúa Jêsus . Amen .

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here