Home Sách Trực Tuyến Lạy Đức Thánh Linh Con Khao Khát Ngài – Con Cần Ngọn Lửa Ấy

Lạy Đức Thánh Linh Con Khao Khát Ngài – Con Cần Ngọn Lửa Ấy

0
Lạy Đức Thánh Linh Con Khao Khát Ngài – Con Cần Ngọn Lửa Ấy

Lạy Thánh Linh Con Khao Khát Ngài

Tác giả: Claudio Freidzon

  1. Hun Luyn Trong Đng Vng
  2. Tiến Lên Phía Trước
  3. “Con Mun Loi La y”
  4. Sâu Hơn Trong Dòng Sông
  5. Nhng Phép L Ca Đc Chúa Tri
  6. Ch Vì Mt Chiếc Mung Nh
  7. Quen Thuc Vi S Vinh Hin Ca Đc Chúa Tri
  8.  Được Biến Nên Vinh Hin
  9. Mãi Mãi Trong S Vinh Hin
  10. Lòng Say Mê Đc Chúa Tri

“CON CẦN NGỌN LỬA ẤY!”

ĐỨC CHÚA TRỜI LUÔN LUÔN đặt tôi sát cạnh những người hầu việc Chúa vĩ đại, là những người đã dạy tôi phải có mối tương giao với Đức Thánh Linh, phải biết rõ Chúa Cứu Thế và phải thờ phượng Ngài. Họ là những người nam, người nữ của Đức Chúa Trời, đã cảm động tôi bởi đời sống của họ và thúc giục tôi tiến lên phía trước bất chấp các đồng vắng của họ. Một trong những người đó là Carlos Annacondia. Tôi nhớ được gặp ông vào năm 1983 khi tôi đang dạy thần học ở tại chủng viện River Plate Seminary, một buổi sáng nọ tôi để ý thấy hầu hết các sinh viên trong lớp học vào giờ sáng sớm của tôi đều đang ngủ gục. Lúc ấy, tôi nghĩ rằng chắc là mình đã dạy dở đến nỗi tất cả các em đều ngủ gục! Nhưng một trong các sinh viên đã giải thích.

“Đêm hôm qua chúng em đã không đi ngủ cho đến 6 giờ sáng! Và rồi chúng em đã phải thức dậy trễ hơn hai giờ để đi học.” Làm sao mà họ không mệt nếu chỉ ngủ có hai tiếng đồng hồ được!

Trong những ngày đó, Carlos Annacondia vừa mới bắt đầu chiến dịch đầu tiên của ông. Đêm hôm trước, các sinh viên đã phụ giúp cho chiến dịch truyền giảng mà ông ta tổ chức tại La Plata cách thành phố Buenos Aires năm mươi cây số. Dầu vậy tôi vẫn chưa được gặp ông.

Một sinh viên khác nói tiếp: “Những việc xảy ra thật hết sức ngạc nhiên. Hàng ngàn người đã tiếp nhận Chúa Cứu Thế Jêsus mỗi đêm, và quyền năng của Đức Thánh Linh đã giải cứu những con người bị quỷ ám thật kỳ diệu đến nỗi chúng em phải ở lại cho đến sáng sớm để cầu nguyện cho những người ấy.”

Tôi quyết định ngay: mình phải đi và gặp con người đã làm cho các sinh viên ngủ gục trong lớp .

Một buổi chiều nọ, tôi đến La Plata, hy vọng sẽ dự phần trong chiến dịch. Tôi thật ngạc nhiên khi thấy đám đông đã có mặt ở đó rồi. Chừng một giờ sau khi buổi nhóm đã bắt đầu, tôi thấy Carlos Annacondia vội vàng đến. Ông đã làm việc cật lực trong doanh nghiệp thế gian của mình và vào các buổi chiều thì ông hầu việc Chúa. Ông bước lên bục giảng với một cuốn Kinh Thánh trong tay và tiến đến chỗ máy vi âm. Ngay khi ông bắt đầu nói, tôi cảm biết được sự xức dầu lớn lao của Đức Thánh Linh. Khi ông kết thúc bài giảng ông kêu gọi, và người ta bắt đầu băng qua bãi cỏ để tiến đến bục giảng, họ khóc, và kêu xin Chúa cứu họ.

Uy quyền thuộc linh của Carlos Annacondia đã gây một ảnh hưởng mạnh mẽ trên tôi. Khi ông cầu nguyện cho người ta, nhiều người trong số họ té xuống đất như thể họ được Đức Chúa Trời đụng đến. Tôi thấy một số đông người bị quỷ ám gào la khi té xuống đất. Những người nầy được đưa đến một căn phòng khác để được cứu giúp cách riêng biệt. Nhiều người khác làm chứng lại việc họ đã được chữa lành. Khi buổi nhóm kết thúc, tôi đến chào thăm nhà truyền giáo, tự giới thiệu mình và bắt tay ông. Tôi rời nơi ấy lòng đầy cảm động.

Carlos Annacondia được công nhận trên khắp thế giới về vai trò mà ông đã nắm giữ trong cuộc thức tỉnh thuộc linh lớn lao đã bắt đầu ở tại Argentine vào năm 1982. Chính sự đau buồn và khốn khổ của dân tộc chúng tôi đã chuẩn bị tấm lòng cho Tin lành. Quần đảo Malvinas đã để lại một vết thương lớn trong lòng người dân. Chúng tôi đã sống qua những ngày căng thẳng và buồn chán sâu xa như là một hậu quả của sự qua đời của nhiều chàng trai trẻ vô tội trong nơi lạnh lùng ấy. Lòng kiêu hãnh của chúng tôi đã bị vỡ vụn bởi sự thất bại. Trong lãnh vực thuộc linh, hoàn cảnh ấy đã dẫn đến sự sẵn sàng của nhiều người để mở lòng ra cho Chúa.

Ngay sau sự thất bại về quân sự, Tin lành của Chúa Cứu Thế Giê xu đã giành được chiến thắng lớn. Chúng tôi đã ngập tràn niềm vui trước quang cảnh năm ngàn người dâng đời sống mình cho Chúa Cứu Thế Jêsus ở tại một buổi nhóm. Vào ngày tiếp theo đo, điều tương tự đã xảy ra. Tôi thật không muốn đánh mất bất cứ một buổi nhóm nào mà Carlos Annacondia điều động. Tôi đi bất cứ nơi nào anh ta đi, bởi vì tôi vui mừng được chứng kiến những điều Đức Chúa Trời đang làm, bất chấp sự kiện Hội Thánh của chính tôi vẫn tiếp tục trống vắng.

Một ngày no, vào một trong các buổi nhóm vinh diệu xảy ra ở tại các bãi đất trống lộ thiên, tôi tiến đến chỗ anh ta và nói: “Anh không biết tôi, nhưng anh có điều gì đó thật lớn lao trong đời sống anh mà tôi không có – một ngọn lửa đầy quyền năng. Anh có vui lòng cầu nguyện cho tôi không?” Anh ta đặt tay lên tôi, và tôi đã được ban phước.

Ngày thứ năm tiếp theo đó vào giữa trưa, tôi đến nhà anh. Trong tay tôi cầm một túi bánh nhỏ cùng với một vài chai nước rất thơm ngon, một loại đồ uống điển hình của đất nước chúng tôi. Tôi bước đến cửa và gõ. Khi Annacondia mở cửa, tôi nói ngay: “Người anh em, tôi đến để cầu nguyện với anh. Tôi cần lửa thuộc linh mà anh có. Tôi muốn được học hỏi.” Tôi đã bước bước đầu tiến tới sự chiến thắng.

“Người anh em , tơi đến cầu nguyện với anh . Tôi muốn có được lửa thuộc linh mà anh có . Tôi muốn được học hỏi .”

Từ đó trở đi, cứ mỗi thứ năm, tôi đến nhà Carlos để thông công với anh và các mục sư khác, một nhóm bạn hữu thật tuyệt vời. Bất kể ngày lạnh hay nóng, chúng tôi đều có mặt ở đó. Trong các buổi nhóm ấy, anh làm chứng lại, rồi sau đó chúng tôi cầu nguyện trong phòng của anh. Chúng tôi đặt bản đồ Argentine ở trước mặt mình xin Chúa phục hưng mỗi khu vực trên đất nước chúng tôi. Những buổi nhóm ấy thật là những giờ tươi mới không tả xiết. Tôi đã kinh nghiệm một sự thay đổi mạnh mẽ bên trong mình. Ân điển mới mẻ của Đức Chúa Trời đang đến với đời sống tôi.

Thay đổi bắt đầu xảy ra trong Hội Thánh nhỏ bé của tôi. Đức Chúa Trời hành động trong các buổi nhóm. Lòng nhiệt thành, tinh thần truyền giáo sốt sắng, và những lời làm chứng kỳ diệu là đặc trưng của những lần chúng tôi nhóm lại. Dần dần giảng đường nơi Hội Thánh nhóm lại tràn ngập người, và tôi để ý với sự vui mừng rằng giai đoạn thất bại đang bị bỏ lại đằng sau. Nhưng Đức Chúa Trời còn muốn làm tôi ngạc nhiên bằng những công việc lớn lao hơn nữa.

Khải Tượng Về Một Cánh Đồng Mới

NĂM 1985 TÔI CÓ MỘT KHẢI TƯỢNG của Chúa trong phòng mình. Lúc ấy hẳn phải là hai hoặc ba giờ sáng. Tôi đang ngủ. Thình lình Đức Chúa Trời đánh thức tôi dậy và tỏ cho tôi một khải tượng trên bức tường, ngay trước mắt tôi. Tôi thấy hình ảnh một quảng trường công cộng trong quận Belgrano ở tại Buenos Aires. Quảng trường đầy những người tham dự một chiến dịch truyền giảng giống với các chiến dịch mà Carlos Annacondia đã tổ chức. Chúa phán với tôi rằng: “Đây là lãnh vực công tác mới của con.”

Đức Chúa Trời chỉ cho tôi thấy rằng Ngài muốn tôi bày tỏ sự vinh hiển của Ngài trong nơi đó và Ngài muốn đưa chúng tôi xa khỏi nơi mà chúng tôi đã làm việc cật lực trong suốt nhiều năm.

Khi tôi đề cập với vợ tôi điều nầy, nàng chưa hiểu được ngay. Nàng thắc mắc là liệu chúng tôi có phải dời đến một quận khác không vì bây giờ mọi sự ở tại Parque Chas đang tốt đẹp. Dầu vậy tôi vẫn tin chắc điều Chúa đã tỏ cho mình. Những người có khải tượng thường là người cô độc. Trong trường hợp nầy, Chúa chỉ phán với một mình tôi. Tất cả những người khác chung quanh tôi đều phản đối ý tưởng nầy. Đây là một trường hợp hết sức khó khăn và thách thức.

Trong khi tấm lòng tôi lúc nào cũng miên man về điều nầy thì hàng trăm người nam người nữ ở tại quận Belgraro thuộc Buenos Aires, là những người trước đây tôi chưa bao giờ gặp, nhưng sau nầy sẽ nhóm lại trong quảng trường đó, đang lạc loài và hư mất, tuyệt vọng và không có Đức Chúa Trời. Daniel Perotti là một người trong số họ.

Daniel được hai mươi tám tuổi vào cuối năm 1985. Anh kết hôn với Adriana, là người anh biết từ năm mười hai tuổi, cô bạn gái duy nhất mà anh từng quen. Anh có một bé trai ba tuổi là đứa bé làm anh vô cùng hãnh diện; một công việc tốt với tư cách là chủ của ba chiếc Taxi; nhiều bạn bè, và mối quan hệ gia đình mạnh mẽ. Ít người có thể tưởng tượng rằng đằng sau vẽ thành công và đầy ưu điểm ấy, sâu trong linh hồn anh là một con người cô đơn, hư mất, và buồn bã, lúc nào cũng nghĩ đến việc tự tử.

Khi Daniel được mười bốn tuổi thì bố anh qua đời. Những năm sau đó anh cho tôi biết: “Tôi là người con trai thứ hai trong ba anh em và là người đau đớn nhiều nhất bởi sự mất mát nầy. Tôi không thể vượt qua được trước cái chết của cha tôi; đó là một vết thương mở miệng dường như không bao giờ lành. Khi đứa con trai đầu lòng của tôi ra đời vào năm 1982, tôi đặt tên cháu là Aldo Daniel để tưởng nhớ con người tốt bụng nhất mà tôi từng được biết. Người vốn là bạn hữu của tôi, người bạn đồng hành và là người thầy của tôi. Nhiều khi tôi tưởng tượng một ngày kia cha tôi sẽ trở lại như thể ông trở về từ một cuộc hành trình dài, và chúng tôi lại được ở bên nhau.”

Anh kết hôn với Adriana, vì nghĩ rằng anh có thể tạo dựng được một gia đình hạnh phúc mới mẻ giống như bố mẹ anh đã tạo dựng, một gia đình đầy dẫy tình yêu và tình bạn. Nhưng chẳng bao lâu sau niềm hy vọng của anh đã tan vỡ. Cuộc hôn nhân của anh đã không như ý.

Anh quyết định bỏ Adriana, nhưng sau một vài tuần họ đã hòa giải. “Chúng tôi đã chia tay và hòa lại nhiều lần”, Daniel cho tôi biết. “Nhưng mối quan hệ của chúng tôi không cải thiện được. Tôi không hiểu điều gì đang xảy ra. Khi tôi đi xa thì tôi muốn trở về nhà; nhưng khi trở về tôi lại muốn ra đi.” Đến lúc đó thì hầu như anh chẳng hề gặp Adriana; và rồi khi họ gặp nhau họ chẳng làm gì ngoài việc gây gổ và trách móc nhau. Để bù đắp cho nhu cầu gần gũi sâu xa trong mình và để tìm kiếm giải pháp cho vấn đề hôn nhân của mình. Anh bắt đầu tìm đến các buổi thờ cúng tà thuật. Anh chi tiền cho các thầy pháp và các thầy bói; anh tham dự các buổi thờ cúng của người Brazin gốc da đen; nhưng tất cả đều vô ích. Một vài đêm trong những lúc cô độc khi lái chiếc taxi, Daniel ước gì có đủ can đảm để kết thúc cuộc đời mình.

Nhiều người khác cũng đang phải chịu đựng những tình cảnh giống như trường hợp của Daniel và Adriana. Họ hết sức cần biết sứ điệp vinh diệu của Tin lành. Những người nầy giống như người Maxêđoan trong khải tượng của Phaolô đang kêu lên trong lòng tôi rằng: “Hãy đến Belgrano và cứu giúp chúng tôi” Xem (Cong 16:9-10).

Mặc dầu cảm biết được sự chống đối và sự khó khăn cũng rất lớn, tôi quyết định vâng theo khải tượng trên trời (26:19).

Chuẩn Bị Cho Cuộc Chinh Phục

TÔI ĐẾN ĐỂ XEM XÉT quảng trường công cộng mà tôi đã được Chúa cho thấy trong khải tượng. Bên dưới một tấm bảng có chữ là “Plaza Noruega,” một đám đông những người nghiện ma túy đang ngồi quanh dưới đất. Tôi ước lượng địa điểm để tìm xem nơi có thể bắt điện cho buổi truyền giảng của mình. Một người đàn ông quan sát các điệu bộ của tôi tiến đến chỗ tôi và nói: “ Nầy anh, tôi không biết anh định làm gì, nhưng tôi mong rằng anh sẽ dọn sạch quảng trường nầy. Đây là nơi tụ tập của đám trẻ bỏ học tồi tệ nhất ở Belgrano. Tuần trước chúng vừa mới giết một người.

Tôi cầu nguyện thầm: Lạy Cha , Ngài có chắc đây là quảng trường mà Ngài đã chỉ cho con chăng ?

Người đàn ông nói tiếp: “đây là lãnh thổ của El Frances.(một người Pháp) ông ta là một con người nguy hiểm.”

Trong khi anh ta đang nói thì một chiến trận dữ dội bộc phát trong tôi. Một bên là sự an ủi của bầy chiên nhỏ bé đang bắt đầu nhân bội lên, và bên kia là sự thách thức lớn hiện ra lờ mờ về một công việc chưa hề biết.

Một ngày nọ đang khi cầu nguyện với Chúa tôi hỏi Ngài rằng: “Lạy Chúa ai sẽ đứng ra gây dựng?”

Chúa trả lời “Con ”

Vào giai đoạn đó, tôi rất e thẹn đến nỗi tôi thường đóng các cửa sổ nhà thờ để những người hàng xóm khỏi nhìn vào. Vậy mà Chúa lại muốn tôi làm công việc của một nhà truyền giáo! Tôi không nói nên lời, nhưng sau đó tôi bắt đầu biện luận với Chúa: “Lạy Chúa con chưa bao giờ truyền giảng trong một chiến dịch ngoài trời. Lạy Chúa Ngài biết con mắc cỡ như thế nào.”

Đức Chúa Trời ban cho tôi một sứ điệp qua một nhóm nhỏ của những người mới tin Chúa. Họ đang nhóm lại để cầu nguyện. Đang khi họ cầu nguyện, một cô gái trẻ bắt đầu ban phát một sứ điệp bằng các thứ tiếng mà cô tự thông giải. Người thiếu nữ nầy chưa bao giờ chứng kiến hoặc kinh nghiệm một sự tỏ ra như vậy. Chưa ai nói cho cô biết về ân tứ các thứ tiếng và nhu cầu thông giải, nhưng Đức Chúa Trời đã dùng cô để nói với tôi: “Hãy nói với mục sư rằng Ta sẽ ban cho ông ta quyền năng để chữa lành, rằng Ta sẽ ở cùng ông ta, và nhiều người sẽ được cứu.” Lời nầy đã khích lệ tôi vô cùng.

Tôi đi đến đồn cảnh sát và gặp những người có quyền trong thành phố để nhận giấy phép tổ chức buổi nhóm. Họ hỏi: “Anh sẽ giảng Tin lành ở đây ư? Vậy là anh còn điên hơn những tay nghiện ma túy nữa.”

Chúng tôi quyết định bắt đầu chiến dịch truyền giảng vào tháng hai năm 1986. Chúng tôi thắp sáng quảng trường bằng các vòng hoa có các bóng đèn điện và đóng một cái bục. Đó là vào mùa lễ hội hóa trang vì vậy một số người hỏi rằng: “Khi nào thì buổi diễn bắt đầu?”

Sự Cứu Rỗi Và Quyền Năng Ở Tại Quận Belgrano

CUỐI CÙNG NGÀY ẤY ĐÃ ĐẾN. Khi một trong những người nam hướng dẫn mọi người vào giờ ngợi khen và thờ phượng, có ai đó đến tìm tôi và cho tôi biết đã đến giờ tôi rao giảng sứ điệp. Tôi đang đứng sau một gốc cây, lo sợ về trách nhiệm trước mặt mình và mong mỏi giây phút tôi sẽ dự phần sẽ được hoãn lại. Nhưng có điều gì đó thật kỳ diệu đã xảy ra khi tôi bước lên bục giảng: Một sự cảm động mạnh mẽ của Đức Thánh Linh đến trên đời sống tôi. Tôi bắt đầu giảng bằng sự xức dầu của Ngài. Nhiều người qua đường đã dừng lại để theo dõi. Đức Chúa Trời đang bắt lấy sự chú ý của những người ở gần quảng trường.

Ngày hôm đó khi tôi kêu gọi mọi người tiến lên tiếp nhận Chúa, một phụ nữ sống đối diện quảng trường đã bước lên bục giảng. Đôi mắt bà hoàn toàn đờ đẫn, nhưng khi chúng tôi cầu nguyện cho bà bà té xuống đất va sau đó đứng lên hoàn toàn được chữa lành. Nhiều người khổ sở vì chứng bàn chân bẹt, một tình trạng mà xương vòng của mô bàn chân bị dẹt, đã được chữa lành, và những người khác tiến lên phía trước để làm chứng rằng Đức Chúa Trời đã trám những chiếc răng cần được điều trị. Thật là kỳ diệu! Thật phấn khích khi nhìn thấy nhiều người đã đáp ứng trước sự kêu gọi của Chúa để ăn năn và được biến đổi.

Vào một trong các buổi chiều sau đó, Daniel Perotti rời nhà để đi làm trên chiếc taxi của mình, anh bực bội tức giận người mẹ của mình vì bà ra sức buộc anh phải tham dự các buổi nhóm tại quảng trường. Làm thế nào mà anh có thể dự một buổi nhóm với những người Tin lành ở một quảng trường công cộng được. Trong lúc thời gian trôi đi, dường như không có một người khách nào cần đến taxi của anh cả và khi chỉ còn cách quãng trường hai dãy nhà, anh đỗ xe lại và bước đến chỗ chúng tôi đang giảng. Dưới đây là lời ký thuật về kinh nghiệm của anh:

Tôi quan sát mọi sự bằng cặp mắt phê phán. Tôi không tin những lời làm chứng về sự chữa lành, và những việc khác hẳn với niềm tin tôn giáo của riêng tôi hoàn toàn làm tôi bực bội. Nhưng sau hai tiếng đồng hồ có điều gì đó đã thay đổi bên trong tôi. Tôi để ý thấy người ta dường như thật sự hạnh phúc. Họ không giống tôi, thường giả vờ như là hạnh phúc trong khi bên trong thì như thể đang sống trong địa ngục. Khi vị mục sư mời mọi người tiếp nhận Chúa Jêsus, tôi bắt đầu tiến lên phía trước. Tôi tự nhủ mình sẽ thử, mình đã đến quá nhiều nơi… còn ở đây họ chẳng yêu cầu mình phải làm gì cả. Sau khi đã lập lại lời cầu nguyện mà mục sư Freidzon hướng dẫn chúng tôi nói, tôi không còn là người như trước nữa. Tôi kinh nghiệm một sự bình an không thể tả xiết.

Từ buổi nhóm đó tôi về thẳng nhà và giam mình trong phòng để đọc Phúc âm Giăng mà họ đã tặng cho tôi. Ngày hôm sau, vợ tôi tìm thấy những quyển sách nhỏ mà Hội Thánh đã phát, và thay vì đi về nhà mẹ mình, nàng chờ đợi để ăn sáng với tôi. Tôi kể cho nàng tất cả những gì đã xảy ra và tôi xin nàng cho tôi một cơ hội nữa. Đêm hôm đó chúng tôi cùng nhau đến buổi nhóm với tư cách là một gia đình và dâng lòng mình cho Chúa Cứu Thế Jêsus.

“Một khi đ lập lại lời cầu nguyện m mục sư Freidzon hướng dẫn chng tơi , tơi khơng cịn như trước nữa . Tơi đ kinh nghiệm sự bình an khơng tả xiết .”

Adriana đã tha thứ cho Daniel. Có điều gì đó mới mẻ đã bắt đầu trong mối quan hệ của họ. Trong tiến trình của những buổi chiều vinh diệu ấy. Đức Chúa Trời đã chữa lành tất cả những vết thương của Daniel và phán rằng: “Từ nay trở đi, Ta là Cha của con, con phải yêu mến Ta và cầu xin Ta điều con cần.”

Kể từ khi Daniel dâng đời sống mình cho Chúa, trong những năm đó anh và Adriana đã có mối tương giao kỳ diệu và có được hai đứa con quý báu. Aldo Daniel và Pablo Ezequiel đã ra đời sau khi họ tin Chúa. Anh là một người có đức tin hiện phục vụ Chúa với tư cách là người phụ tá mục sư và là một nguồn phước hạnh lớn cho mọi người. Chúng ta có một Đức Chúa Trời thật tuyệt vời! Bên kia của bục giảng, ở tại quảng trường Plaza Noruega, chúng ta có thể thấy những người nghiện ma túy đang tụ tập mỗi đêm trong suốt các buổi nhóm. Một đêm nọ, khi tôi nói chuyện với họ một cách cụ thể và mời họ có muốn biết Chúa Cứu Thế không, họ đã chạy lên bục giảng. Thật ngạc nhiên trước mắt mọi người, “Tay người Pháp” là người đầu tiên chạy lên.

Tay Người Pháp

SERGIO MARQUET, được biết với danh hiệu “tay người Pháp”, là người hết sức đặc biệt đối với tôi. Con người nầy đã vượt khỏi tối tăm mà đến sáng láng, dâng hoàn toàn chính mình cho Chúa. Sự thay đổi của anh lớn lao đến nỗi không ai có thể tin được. Cảnh sát nghĩ rằng đó chỉ là một chiếc mặt nạ, một chiến lược mới nào đó để tiếp tục làm công việc của anh ta. Sau khi tin Chúa, anh thường dành toàn bộ thì giờ vào việc gây dựng Hội Thánh. Anh cầu nguyện, đọc Kinh Thánh và dọn dẹp nơi nhóm. Anh ta tận tụy với sự hầu việc Chúa. Nhiều người đã kinh nghiệm quyền năng của Đức Chúa Trời qua lời làm chứng của anh. Câu chuyện dưới đây mô tả sự biến đổi trong đời sống anh bằng chính lời lẽ của anh:

Tôi sinh ra tại Pari vào năm 1963, là con trai của một bà mẹ người Pháp và ông bố là người Argentine. Bố mẹ tôi chưa hề kết hôn, tôi còn nhớ được là họ đã sống riêng rẽ. Khi tôi lên năm tuổi, mối quan hệ giữa bố mẹ tôi đã trở nên không thể chịu đựng nổi. Bố tôi tố cáo mẹ tôi là bất ổn về tâm trí và có những thái độ hung hãn đối với ông. Một ngày nọ ông nói với mẹ tôi rằng ông sẽ đi Argentine để nghỉ phép và mang tôi theo để gặp gia đình ông. Kỳ nghỉ ấy đã không bao giờ kết thúc.

Bố tôi không bao giờ quay về Pháp hoặc có liên lạc gì với mẹ tôi và em trai tôi nữa. Vào hai lần riêng biệt, mẹ tôi đến Argentine để tìm cách giành lại tôi bằng vũ lực nhưng không thành công. Cả hai lần họ đều kết thúc bằng những lần cãi vã ngoài đường phố và tại đồn cảnh sát.

Khi tôi lên mười ba tuổi thì bố tôi điên hoàn toàn. Tôi tiếp tục sống với ông, khi tôi mười sáu tuổi ông qua đời. Toàn bộ bầu không khí gia đình của tôi đã dẫn tôi phải tìm kiếm sự thỏa mãn trong những kinh nghiệm khác. Tôi quan sát rằng những người làm việc để kiếm sống và nỗ lực để thịnh vượng dường như đều không hạnh phúc. Vì vậy tôi quyết định sẽ không trở thành một trong số họ. Tôi từ chối sống như một nô lệ cho các thông lệ. Thậm chí trước khi bố tôi qua đời tôi đã bắt đầu uống rượu. Khi ông qua đời, tôi nghĩ: cuối cùng mình cũng được tự do để sống cuộc đời riêng. Từ rượu chè, tôi nhanh chóng quay ra nghiện ngập ma túy. Tôi hút bồ đà và hít Côcain, nhưng tôi tự hứa với mình là sẽ không bao giờ tiêm chích ma túy.

Dầu vậy, đến lúc tôi cũng đã chích morphine vào các động mạch, loại ma túy nầy đã đánh thức trong tôi một niềm khao khát sâu xa (và sự lệ thuộc vào) mọi loại kích thích xuất phát từ thuốc phiện. Trong những thứ kích thích ấy, tôi dường như tìm được sự thỏa mãn sâu xa. Tôi bắt đầu cần chỉ để tồn tại mỗi ngày. Ai nấy đều biết tay người Pháp mua và bán thuốc phiện trong quận Belgrano. Nếu có ai trong khu vực Bắc thành phố cần điều gì đó. Người ấy biết rằng tay người Pháp có thứ mà người ấy đang tìm kiếm.

Tôi sống trong một căn hộ hai buồng thừa kế của bố tôi, căn hộ ấy là một sự phản ánh đích thực những gì có trong đời sống tôi: căn nhà không có cửa sổ, không lót sàn và không được thắp sáng. Các bức tường ở trong tình trạng không sửa chữa, và cửa thì không đóng chặt được. Tôi dùng chung căn hộ với một nhóm những tay nghiện ma túy và tội phạm. Vào buổi sáng chúng tôi thường thức giấc và theo đuổi các hoạt động khác nhau của mình, một số đi ăn cắp còn số khác thì tìm kiếm ma túy. Những người láng giềng trong khu chung cư chúng tôi sống trong sợ hãi và ai nấy trong số họ đều đã làm đơn nhiều lần than phiền và kiện tôi với cảnh sát. Cảnh sát đổ lỗi cho tôi về bất cứ việc gì có liên quan đến ma túy ở Belgrano và tôi đã có một số các vụ án treo hợp pháp vì đã cất giữ các chất gây mê, buôn lậu, cướp giật, và giấy tờ giả mạo. Đã hai lần căn hộ của tôi bị lục soát. Tôi thường bị bắt giữ và có khi bị bắt hai lần trong một ngày.

Tôi đã biết sự tồn tại của Đức Chúa Trời, vì có một số người bạn đã nói với tôi và kể cho tôi rằng Chúa Jêsus chính là chân lý. Mỗi lúc bị bắt thì tôi lại xin Chúa giải thoát tôi, tôi hứa rằng sẽ thay đổi và Chúa đã đáp lời. Thật không thể giải thích được, tôi đã được thả. Tôi thường bảo các thân chủ của tôi rằng Chúa Jêsus là chân lý… chứ không phải thứ ma túy mà tôi đang bán cho họ. Tôi có cuốn Tân ước trong một tay, và tay kia thì ma túy.

Một nhóm của chúng tôi thường xuyên dừng lại ở Plaza Noruega. Vào tháng một năm 1986 ba mươi cuộc bố ráp của cảnh sát đã được tiến hành tại đó. Một ngày nọ, tôi không bao giờ quên được, tôi trông thấy một người đàn ông bước đi chậm rãi quanh quảng trường với hai tay bắt chéo sau lưng. Điều đầu tiên tôi nghĩ ông ấy là một cảnh sát, nhưng về sau chính con người ấy lại đứng trên bục giảng được thắp sáng nói về Đức Chúa Trời. Các bạn tôi và tôi lắng nghe từ đằng xa. Tôi nghĩ mình đã biết Chúa Jêsus, nhưng từng chút một tôi bắt đầu nhận ra rằng những người nầy ở trong ánh sáng còn tôi thì ở trong bóng tối. Mỗi ngày tôi đều dừng lại đó để nghe.

Một ngày nọ tôi nghe Chúa phán cùng tôi: “Đây là cơ hội cuối cùng của con”. Tôi không muốn thôi dùng ma túy bởi vì tôi không biết bất cứ điều gì khác, ngoại trừ tôi cảm biết một nhu cầu sâu xa lớn lao bên trong mình. Khi vị mục sư kêu gọi mọi người tiếp nhận Chúa vào lòng mình, tôi đã tiến lên phía trước. Ngày hôm sau khi đang ngà ngà tôi lại đến dự buổi truyền giảng dưới ảnh hưởng của ma túy. Tôi tiến lên phía trước để cầu nguyện. Điều lạ lùng là khi tôi cầu nguyện xong thì tôi hoàn toàn tỉnh táo và cảm thấy rất sung sướng. Điều nầy cứ xảy ra từ ngày này sang ngày khác.

Một đêm nọ Chúa phán với tôi khi tôi đang ở dưới ảnh hưởng của ma túy ở một mức độ lớn hơn bao giờ hết. Thậm chí tôi không biết mục sư nói về điều gì, nhưng trong một ánh sáng lòe tôi đã hiểu rằng Chúa Cứu Thế chịu chết vì tôi. Tôi không thể tin được điều đó! Chúa Jêsus đã yêu tôi mặc dầu tôi là một kẻ nghiện ma túy, đã bị gia đình mình chối bỏ, đã bị những người láng giềng và xã hội khước từ! Và không những Ngài yêu tôi mà Ngài còn phó chính mạng sống Ngài vì tôi. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng, quá dơ bẩn. Tôi bắt đầu khóc lớn. Tôi đã khóc suốt buổi chiều hôm đó. Tôi không thể ngưng khóc khi tôi nghĩ về tình yêu của Chúa Cứu Thế. Khi ngày hôm đó kết thúc, tôi không còn là con người cũ nữa.

Tôi không bao giờ cảm thấy cần ma túy nữa, và nỗi đam mê trước kia đã đẩy tôi đến chỗ nghiện ngập bây giờ kéo tôi đến với Chúa. Tôi phải đối diện với sức ép của các bạn bè là những kẻ chế giễu sự thay đổi trong tôi và bỏ tôi đi. Nhưng đến lúc họ phải đến và thừa nhận công việc của Chúa Cứu Thế ở trong tôi. Tôi đã là một con người khác, tôi có thể nhìn thấy lòng thương xót của Chúa trong đời sống mình. Ngài biết trong tình trạng của mình, tôi không thể đến một nhà thờ, vì vậy Ngài đã sai mục sư Claudio Freidzon đến nơi tôi đang trú ngụ và dùng ông để giải cứu tôi.

Tôi vẫn sống trong căn hộ cũ, nhưng bây giờ nó trở nên mới. Không còn những kẻ nghiện ma túy sống tại đó. Tôi sống ở đó với vợ tôi và Belén, đứa con gái mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng tôi. Khi năm tháng trôi qua, tôi đã hiểu vì sao Đức Chúa Trời bảo với tôi rằng đó là cơ hội cuối cùng của tôi. Năm 1986 ít có ai nói về AIDS (hội chứng suy giảm hệ thống miễn nhiễm) nhưng ngay sau đó AIDS đã bắt đầu lan tràn nhanh chóng. Hầu hết những người bạn mà cùng với họ tôi đã tiêm chích hiện nay đã mang virus nầy. Nhiều người đã chết, một số đang ở tù. Tôi không đủ lời để cảm tạ Chúa vì cớ phép lạ Ngài đã thực hiện trong đời sống tôi.

Hiện nay Sergio Marquet là một trong những mục sư phụ tá và người điều phối các chiến dịch truyền giảng của tôi. Vinh hiển thuộc về Đức Chúa Trời!

Đức Chúa Trời Khiến Kẻ Thù Xấu Hổ

Ở TẠI QUẢNG TRƯỜNG CÔNG CỘNG ĐÓ tôi đã từng trải những kinh nghiệm quyền năng của Đức Chúa Trời bằng cách giải cứu những người bị ma quỷ ức hiếp. Hàng tá những người nam người nữ có biểu hiện bị quỷ ám và chúng tôi phải giải cứu họ ở một chỗ riêng biệt. Vào một lần như vậy, có một phụ nữ Phật Giáo trẻ tuổi ngồi đối diện tôi ở tại quảng trường ấy. Bà đã dựng lên một bàn thờ với các ngọn nến và khi tôi quở trách ma quỷ, bà thình lình ngã sấp xuống đất cùng đèn cầy và tất cả những thứ khác! Đức Chúa Trời đã làm cho quyền lực các hình tượng của bà bị xấu hổ.

Một đêm nọ một nhóm các nhà tâm lý học tập trung tại quảng trường để xem xét hiện tượng lạ nầy. Họ quan sát những gì chúng tôi đã làm và sau đó họ tụ tập lại thành một vòng tròn nhỏ để hội ý. Một trong các nhà tâm lý, là một phụ nữ đến gần tôi và quan sát cách tôi cầu nguyện cho dân chúng. Sau đó bà nói: “Hãy dạy tôi thủ thuật của ông.”

Tôi hỏi: “Thủ thuật gì, thưa bà?” Bà trả lời: “Thuật thôi miên mà ông vẫn dùng. Tôi dùng thủ thuật của người Pháp đã dạy cho tôi ở tại trường đại học. Các giảng sư của tôi bảo tôi rằng người thôi miên phải nhìn vào mắt người đối diện, nhưng nhiều khi tôi thấy ông không nhìn vào họ. Vậy thủ thuật của ông là gì?”

Tôi trả lời: “Là phương pháp của Đức Chúa Trời ! Và chỉ có những người nào ăn năn tội mình và tiếp nhận Chúa Jêsus làm Chủ và Cứu Chúa mình mới có được điều đó.”

Một trong những cao ốc đối diện với quảng trường có một nha sĩ đã nghe được những lời làm chứng về những chiếc răng được Đức Chúa Trời trám. Bà ta nói: “Tôi sẽ đến đó để lột mặt nạ những kẻ dối trá.” Một buổi tối nọ bà đã đến trong buổi nhóm cùng với con gái mình, sẵn sàng để xem xét những cái miệng của những người làm chứng rằng họ đã được chữa lành, hy vọng sau đó sẽ phát hiện được toàn bộ sự dối trá.

Trong khi chúng tôi cầu nguyện, con gái của bà bắt đầu kêu lên: “Ô có cái gì đốt cháy con! Có điều gì đốt cháy con.” Cô bé chỉ vào miệng của mình.

Khi bà mẹ nhìn vào trong miệng của cô bà thấy tất cả các chiếc răng trong miệng của cô được trám bằng chất platinum. Một chiến thắng lớn ở các nơi trên trời đã được chứng tỏ!

Không phải lúc nào cũng dễ dàng để tiếp tục rao giảng Tin lành. Nhiều người, sau khi công bố rằng quảng trường là một nơi công cộng, đã đến gây rối. Những người khác lăng mạ chúng tôi hoặc ném các đồ đạc vào chúng tôi. Dầu vậy, những kinh nghiệm thuộc linh của các buổi nhóm lớn lao đến nỗi ban đêm tôi không ngủ được. Tôi thật khó mà tin rằng mình đang trải qua những sự kiện lớn lao như vậy! Vợ tôi lúc bấy giờ đang mang thai cháu Ezequiel đã hết sức ngạc nhiên: “Khi anh giảng Tin lành, thật sự không phải là anh nữa. Nơi anh tỏa ra một sự bình an thật lớn, còn những lời lẽ của anh… ” Vì nàng biết tôi rất rõ!

Vợ tơi đ hết sức ngạc nhin : “Khi anh rao giảng thật sự khơng phải l anh nữa . Anh tỏa ra một sự bình an lớn lao … ” Nng nĩi với tơi như vậy .

Đức Chúa Trời đang bày tỏ sự vinh hiển của Ngài ở tại nơi đó trong quận Belgrano. Bởi tình yêu thương vô cùng của Ngài, Ngài đã sai tôi rao giảng Tin lành cho người hư mất. Ngài đã làm cho con đường của tôi bắt gặp được con đường của Daniel và của Sergio, cũng như con đường của nhiều người khác mà đời sống đã bị hủy hoại. Ngài đã nghĩ đến họ và đặt khải tượng của Ngài trong tôi. Điều gì xảy ra nếu như tôi không vâng lời? Cảm tạ Đức Chúa Trời là Đấng làm việc trong chúng ta “Để vừa muốn vừa làm theo ý tốt Ngài ” (Phi 3:12).

Sự đắc thắng thật lớn lao. Trong hai mươi ngày, một ngàn người sống trong khu vực lân cận đã dâng đời sống họ cho Chúa Cứu Thế. Tôi đã đến quảng trường với một nhóm các anh em và Chúa đã cho chúng tôi một ngàn người.

Đó là cách mà Hội Thánh King of kings đã được ra đời tại quận Belgrano. Ngoài đường phố, với sự xức dầu, với quyền năng, và các phép lạ: Ngày nay chúng tôi có trên bốn ngàn thành viên và đang tiếp tục hầu việc Chúa cho các dân tộc. Đức Chúa Trời thật kỳ diệu! Ngài là Đức Chúa Trời của những sự ngạc nhiên đẹp đẽ và những chiến thắng lớn lao.

Đời sống Cơ Đốc Nhân là một kinh nghiệm tăng trưởng không ngừng. Đức Chúa Trời còn có nhiều điều lớn lao nữa dành cho bạn. Bạn vẫn chưa biết hết mọi sự đâu, vì Ngài còn nhiều điều nữa dành cho bạn!

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here